Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 498: Ba mươi ba trọng thiên (2)

Chương 498: Ba mươi ba trọng thiên (2)

Đương nhiên vậy cũng bởi vì Cổ Giang kiếm phái không định giấu giếm người khác.

Tịch Hàn sơn chủ chết đã truyền khắp thiên hạ.

Tất cả mọi ngươi biết một trong chín vị phong chủ của Cổ Giang kiếm phái bị một vị tán tu giết chết.

Điều này khiến uy danh của Cổ Giang kiếm phái bị hao tổn nhiều.

Bọn họ phải tìm thể diện về.

“Sư muội, các ngươi đều đã từng nhìn thấy xác của Lý sư huynh rồi, vết thương kia thật quỷ dị, không giống với đao pháp của thế giới này. Hơn phân nửa giống với nữ nhân kia, đến từ ngoại vực.”

Người đang nói là một nam tử mặc áo đen, là Cửu Hà phong chủ. Khi hắn nhắc đến “Nữ nhân kia”, vẻ mặt hơi trịnh trọng.

Vị sư muội kia là Nguyệt Hồng phong chủ, quan hệ giữa nàng và Tịch Hàn sơn chủ tốt nhất, lúc trước Huyền Quang tráo của Tịch Hàn sơn chủ là thứ mượn từ nàng.

Ý nguyện báo thù của nàng cũng vội vàng nhất.

Nàng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, gần bằng chưởng môn, cho nên hành động lần này lấy nàng làm chủ.

“Sư huynh có Huyền Quang tráo hộ thể, người kia có thể giết được sư huynh, ta tự nhiên đã xem thường hắn. Chờ sau khi đuổi kịp hắn, chúng ta sẽ bày Tứ Tượng kiếm trận ra, chém giết hắn.”

Hồng Phong phong chủ biểu hiện rất bình tĩnh, không hề bị thù hận làm choáng váng đầu.

Nàng rất rõ ràng người đến từ ngoại vực này nguy hiểm bao nhiêu.

Vài năm trước, kiếm chủng tuyệt thế kia của Thiên Nguyên tông đã thiếu chút nữa rơi vào trong tay nữ nhân đó.

Vị phong chủ thứ ba đưa ra một nghi vấn, “Người ngoại vực này rốt cuộc đến được đây như thế nào?”

Cửu Hà phong chủ nói, “Ta đã lật xem rất nhiều điển tịch cổ xưa nhất của tông môn, theo ghi chép trên đó, thế giới này của chúng ta tên là Thủy Nguyệt động thiên, chính là một trong ba mươi ba trọng thiên…”

“Hừ, Thủy Nguyệt động thiên, chẳng phải nói Thủy Nguyệt tông kia mới là chủ nhân của thế giới này sao? Sư đệ, ngươi không khỏi nâng cao chí khí của người khác.”

“Đây là trên điển tịch ghi lại, ta không phải bịa ra…”

“Được rồi.”

Hồng Phong phong chủ cắt đứt tranh cãi giữa bọn họ, hỏi, “Ý của ngươi là nữ nhân kia và hung thủ giết Lý sư huynh đến từ trong ba mươi hai trọng thiên khác?”

“Không phải. Từ ghi chép lại trên điển tịch kia, một vạn năm trước xuất hiện một kiếp nạn thiên địa, liên lụy đến toàn bộ đại thế giới. Mắt thấy Thủy… thế giới này sẽ sụp đổ, mấy vị đại năng liên thủ, chặt đứt liên hệ với thế giới khác.”

“Mấy vị nên biết, trong truyền thuyết Thượng Cổ, thế giới này vô cùng vĩ đại, lớn hơn toàn bộ lãnh thổ hiện giờ mười lần trăm lần. Chính bởi vì biến cố lần đó, vài vị đại năng cuối cùng chỉ có thể giữ lại được mảnh đại lục này.”

“Tuy rằng thế giới này độc lập tách ra, không kết nối với ba mươi hai trọng thiên khác, nhưng liên hệ với nhân gian còn đó, kia lại không thể chặt đứt được. Cho nên hai người kia chỉ có thể đến từ nhân gian.”

Hồng Phong phong chủ lặp lại câu nói này, “Nhân gian? Nếu thật sự như vậy, trong mắt nhân gian thì ba mươi ba trọng thiên tương đương với tiên giới mới đúng..."

Cửu Hà phong chủ cười khổ nói, “Sau trận đại kiếp nạn Thượng Cổ vạn năm trước, tiên đồ chặt đứt. Nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến Hóa Thần kỳ mà thôi, nào có tiên giới gì?”

Đột nhiên, tất cả mọi người đều không nói gì nữa.

Đề tài này hơi nặng nề. Ở thế giới này có rất nhiều truyền thuyết từ thời Thượng Cổ, một vài tông môn còn giữ lại công pháp và điển tích.

Bọn họ tự nhiên biết được Hóa Thần kỳ chỉ là Nhân Tiên mà thôi, lại lên trên nữa còn có Địa Tiên, Thiên Tiên, thậm chí là Đại La Kim Tiên.

Nhưng mà giới tu hành hiện giờ nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến Hóa Thần kỳ, quả thật được xưng tụng là tiên đồ chặt đứt.

Hóa Thần kỳ, tuổi thọ chẳng qua chỉ được hai ngàn năm mà thôi. Thời gian vừa đến, cho dù ngươi thần thông vô địch cỡ nào đều thân chết đạo mất.

Trường sinh?

Chỉ tồn tại trong truyền thuyết Thượng Cổ.

Đột nhiên, Hồng Phong phong chủ hét lớn một tiếng, “Tìm được hắn, bày trận.”

Ba vị Nguyên Anh khác phản ứng lại cực nhanh, nháy mắt bày ra một Tứ Tượng kiếm trận.

Khi Cố Dương xuất hiện ở Thủy Nguyệt động thiên đã cảm ứng được trong nguyên thần sinh ra một biến hóa rất nhỏ.

“Đây là, nguyền rủa?”

Đến lúc này hắn mới phát hiện ra trong nguyên thần của mình lại bị người động chân động tay.

Chắc sau khi hắn giết vị Nguyên Anh kia của Cổ Giang kiếm phái, bất tri bất giác đã lây dính phải. Tương tự với nguyền rủa.

Đây là một lực lượng kỳ dị, vào thời điểm bình thường hắn vốn không phát hiện ra gì khác thường, vô hình vô chất, không sinh ra ảnh hưởng tiêu cực gì cho hắn.

Chỉ khi bước vào khu vực Thủy Nguyệt động thiên thì sẽ xuất hiện phản ứng rất nhỏ.

Về phần tác dụng của nó, chắc là định vị đi.

Tương đương với trong nguyên thần của hắn bị người hạ một hệ thống định vị.

“Khá giống với lực lượng của kẻ kia của Xích Minh thiên, gần như cùng đường.”

Hắn nghiên cứu một lúc, phát hiện không cách nào thanh trừ được thứ kia.

“Sao vậy?”

Diệp Lăng Ba cảm nhận được hắn không đúng lắm, hỏi.

Hắn nói, “Ta bị người phát hiện rồi. Chúng ta tách ra hành động đi, ngươi đi tìm Văn tiền bối trước.”

“Được.”

Diệp Lăng Ba không hề dong dài dây dưa, nàng có tin tưởng hoàn toàn đối với thực lực của Cố Dương. Sau khi nói xong đã hóa thành một đường cầu vồng bay đi, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.

Cố Dương lại bay đến một hướng khác, hướng kia là nơi cực kỳ nguy hiểm trong truyền thuyết của Thủy Nguyệt động thiên, Thiên Khư.

Nơi đó có một thi thể Chúc Long, hắn lựa chọn tiến vào Thủy Nguyệt động thiên, mục đích lớn nhất là vì nó.

Một thi thể có thể lấy ra được không ít tinh huyết rồi.

Lấy tinh huyết xong còn có thể dùng để bổ sung năng lượng, một công đôi việc.

Cố Dương bay một lúc lâu, tiến vào một dãy núi rộng lớn. Đột nhiên, hắn phát hiện ra cái gì, dừng lại, quay đầu nhìn về một hướng, “Là hắn?”



“Tiểu tử, giao đồ ra đây!”

Một giọng nói tức giận giống như tiếng sấm, nổ vang toàn bộ trời đất.

Đó là một người mặc áo choàng đen, bên người lượn lờ ma trơi, tà khí tận trời, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, chính là một cường giả Nguyên Anh.

Phía trước là một đường kiếm quang màu trắng đang liều mạng chạy trốn.

“Ôi má ơi, lão ma đầu này phát điên lên, đáng sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận