Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 295: Thù lớn được báo (2)

Chương 295: Thù lớn được báo (2)

Nàng biết, tất cả mọi chuyện đều là mệnh lệnh do một tay của người đứng sau bức màn, mà người đó chính là nam nhân trước mặt này.

Việc này thật sự vô cùng hoang đường.

Trong nửa năm này, nàng vì tranh đoạt quyền lực của tiền trang mà vấp phải trắc trở ở khắp nơi, lúc thấy sắp rơi vào đường cùng, cơ hội nghịch chuyển đáng kinh ngạc bỗng xuất hiện, giúp nàng trở mình trong hiểm cảnh.

Tiền Hi Dương tự tử để lại một bức thư, thú nhận chuyện đã giết gia gia bằng thuốc độc.

Ban đầu các lão nhân của tiền trang trốn tránh không gặp nàng, nhưng sau đó đều lần lượt đến gặp nàng, bày tỏ muốn ủng hộ nàng quản lý tiền trang.

Sau đó, nàng bắt được kẻ đã hạ độc gia gia của nàng.

Mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh đến mức nàng không phản ứng kịp.

Nhưng mà Tiền Hi Vân không phải là kẻ ngốc, nàng biết phía sau mọi chuyện xảy ra nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn.

Chẳng mấy chốc, tin tức hoàng đế băng hà truyền ra, đồng thời còn có hai tin đồn kinh thế hãi tục khác.

Thứ nhất là, hoàng đế là bị Cố Dương giết chết.

Thứ hai là, Cố Dương có gian tình với hoàng hậu.

Tiền Hi Vân nghe được hai tin đồn này thì đột nhiên đã hiểu ra tất cả mọi thứ.

Tất cả mọi chuyện đảo ngược nhanh như vậy chỉ là bởi vì nàng là người quen cũ với Cố Dương.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng không chỉ không vui khi thù lớn đã được báo, mà lại thất vọng hơn.

Nàng biết, cái chết của gia gia, bàn tay gây tội ác phía sau chính là hoàng hậu, thái hậu bây giờ.

Từ việc này có thể nhìn ra, nữ nhân quyền khuynh thiên hạ kia chưa từng mảy may để tâm đến nàng.

Sự kinh thường đó khiến Tiền Hi Vân khó mà tiếp nhận được.

Nhưng thế thì sao chứ?

Làm sao nàng có thể đấu lại nữ nhân đó?



Cố Dương nhìn thấy uất ức trong lòng Tiền Hi Vân, chuyển chủ đề: “Dư Băng Dao đâu?”

Dư Băng Dao, đệ tử của Tu La Kiếm Thánh, cũng là người kế thừa của tuyệt thế thần binh Tu La kiếm.

Sau khi Tu La Kiếm Thánh tọa hóa, nàng ở lại bên cạnh Tiền Hi Vân.

Tiền Hi Vân tỏ vẻ buồn bã: “Nàng chết rồi.”

Cố Dương thở dài một hơi, cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Khi đó Dư Băng Dao chỉ là nhất phẩm, nhưng người mang tuyệt thế thần binh, bị người ta nhắm tới cũng là chuyện bình thường.

Hắn hỏi: “Là kẻ nào làm?”

“Ta cũng không biết, kẻ ra tay là một Thần Thông cảnh, chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa phản ứng kịp thì nàng đã chết rồi.”

Vậy thì người nào cũng có khả năng.

Không phải Cố Dương muốn thay Dư Băng Dao báo thù, hắn chỉ cảm thấy một tuyệt thế thần binh bị người khác cướp đi có chút đáng tiếc.



Không lâu sau, xe ngựa chạy vào một trạch viện.

Tiền Hi Vân lập tức cáo từ, rời đi cùng với những người khác.

Đến cả Trang Đức Trung cũng bị Cố Dương đuổi đi.

Hắn định ở đây mấy ngày, hoàn toàn luyện hóa Phượng Vũ đao.

Một hạ nhân đưa Cố Dương đến nơi ở. Vừa vào cửa, hắn đã gặp phải một người quen.

Một mỹ nhân hành lễ với hắn: “Bái kiến công tử.”

“Nguyên Trân Trân.”

Cố Dương liếc mắt một cái đã nhận ra nữ nhân trước mắt, nàng chính là danh kỹ Nguyên Trân Trân, thế là không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Nửa năm trước, chính nàng đã đưa bức ghi chép bản đồ của bí cảnh Thiên Trụ sơn cho hắn, giúp hắn mấy lần chuyển nguy thành an.

Chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ. Lần này đến Trung châu thành, hắn cũng muốn tiện đường tìm nàng, đưa nàng đi đến Thần Đô, đoàn tụ với đệ đệ của nàng.

Nguyên Trân Trân thận trọng nói: “Là Trang tổng quản đưa ta tới đây, hắn đã thay nô gia chuộc thân, để nô gia ở đây hầu hạ chủ nhân, không ngờ lại là công tử ngươi.”

Cố Dương cảm thán, Trang Đức Trung này làm việc vô cùng chu toàn.

Trước đây, hắn chỉ từng gặp Nguyên Trân Trân một lần, không ngờ Trang Đức Trung lại suy tính đến mức độ này, sớm đã sắp xếp người ở đây.

Tên thái giám này hoàn toàn khác biệt, hầu hạ người đến, tỉ mỉ chu đáo.

Nguyên Trân Trân có chút muốn nói lại thôi.

Cố Dương biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Ta đã sắp xếp người cho đệ đệ của ngươi thoát khỏi thân phận tạp dịch. Bây giờ, hắn đã là đệ tử chính thức của Võ viện.”

Chuyện này là hắn sai Trình Tuyết đi làm, đối với nàng mà nói, đó chỉ là việc rất nhỏ, hắn căn bản không cần ra mặt.

Nguyên Trần Trân nghe vậy thì quỳ lên mặt đất, kích động đến mức bật khóc: “n huệ của công tử, tiểu nữ suốt đời không quên.”

“Đừng như vậy, ban đầu ngươi cho ta tấm bản đồ kia, giúp ta đại ân. Đợi xong chuyện ở đây, ta đưa ngươi đến Thần Đô, đoàn tụ với đệ đệ ngươi.”

Trong viện, Cố Dương ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay cầm Phượng Vũ đao, không ngừng rót pháp lực cuồn cuộn vào trong đó.

Bước đầu tiên để luyện hóa tuyệt thế thần binh là phải xóa bỏ dấu ấn mà chủ nhân trước đó để lại bên trong.

Chủ nhân trước của Phượng Vũ đao đã chết nhiều năm rồi, thêm vào đó Phượng Vũ đao bị phong ấn hơn trăm năm, hắn không tốn quá nhiều thời gian đã xóa sạch được dấu ấn của chủ nhân đời trước.

Tiếp theo là để lại dấu ấn của bản thân vào trong đao.

Quá trình này không có đường tắt để đi, chỉ có không ngừng rót vào pháp lực vào rồi từ từ nuôi dưỡng.

Con chim xanh không biết từ đâu bay tới đậu ở trên vai hắn, đôi mắt nhỏ đen nhánh nhìn chằm chằm Phượng Vũ đao rồi ồ lên một tiếng: “Chủ nhân, trên đao này có khí tức của ngươi.”

“Ta nhớ ra rồi, ngươi từng bị nữ nhân điên Dao Trì kia chặt mất một đoạn đuôi lông vũ, chắc hẳn thanh đao này là dùng đoạn lông vũ kia chế thành.”

Cố Dương không để ý tới nó, chuyên tâm tế luyện thần binh này.

Có điều là hắn thật sự cảm thấy việc ôn dưỡng rất thuận lợi.

Thanh thần binh này có tính tương thích rất cao với hắn.

Con chim xanh nhỏ kia vẫn không ngừng bô bô cái miệng, nói: “Nhưng mà chủ nhân, sao phẩm vị của ngươi lại trở nên kém như vậy. Trước kia ngươi chỉ để ý tới nữ tiên đứng đầu, mà bây giờ ngay cả nữ tử tầm thường cũng đổ được...”

“Câm miệng.”

Cố Dương không thể chịu nổi mấy lời nói nhảm của con chim này.

Hắn rất nghi ngờ, con chim này nói nhiều như vậy, cái miệng rước họa vào thân, sao lại không bị “chủ nhân” trước của nó thủ tiêu?

Hắn không muốn nghe nó nói hươu nói vượn nữa, nên chỉ có thể tìm một ít đề tài trò chuyện với nó. Hắn hỏi: “Lần này ngươi tỉnh lại, có phải nhớ tới chuyện trước kia hay không?”

“Sao chủ nhân biết?”

Chính ngươi tự bô bô cái miệng, bản thân ngươi không biết sao?

Cố Dương lại hỏi: “Ngươi biết ở đâu có cửa vào thế giới động thiên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận