Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 513: Uy thế của Nhân Hoàng kiếm (2)

Chương 513: Uy thế của Nhân Hoàng kiếm (2)

“Giả thần giả quỷ!”

Phó Vạn Sinh chú ý đến tình hình trận chiến bên cạnh, phe mình đã rơi vào nguy hiểm. Lúc này không nói lời vô ích, lực lượng trong cơ thể trào ra, định đi cứu người.

“Định!”

Vân Phiêu Miểu quát nhẹ một tiếng, nhất thời, lực lượng trong cơ thể Phó Vạn Sinh giống như bị phong ấn, thế mà đã khựng lại như vậy.

Trên mặt Phó Vạn Sinh tỏ vẻ giống như gặp quỷ, “Này… làm sao có thể? Ngươi –”

“Định cứu nàng ta sao? Nằm mơ!”

Giọng của Vân Phiêu Miểu giống như truyền ra từ trong âm phủ, lạnh lẽo thấu xương.



Văn Giác nhìn tia sáng màu xanh biếc kia, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực đã lâu không gặp.

Cảm giác này giống như khi ở Phàm cảnh gặp phải Thần Thông cảnh vậy, nhỏ bé bất lực như thế, trừ bỏ chờ chết ra thì không làm được gì cả.

Lúc đó chính là nam nhân bên cạnh cứu nàng.

Hiện giờ tình thế càng thêm hung hiểm, kể cả viện trưởng đã từng không gì không làm được, cứu nàng đi từ trong tay thiên tôn kẻ kia của Xích Minh thiên, đối mặt với tình huống này cũng bất lực rồi.

“Cứ kết thúc như vậy sao?”

Đối mặt với kết cục chắc chắn phải chết này, trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ thường, chỉ có không cam lòng với tiếc nuối nhàn nhạt.

Cuối cùng vẫn không cách nào báo thù cho sư tôn được.

Nàng vốn là cô nhi, lưu lạc đầu đường làm khất cái, là sư tôn dẫn nàng đi, thu vào trong môn, từ đây thoát khỏi bể khổ kia.

Đối với nàng, Đạo môn chính là nhà của nàng, sư tôn chính là phụ mẫu chí thân của nàng.

Xích Minh thiên tôn giết sư tôn của nàng, giết sư huynh đệ tỷ muội của nàng, hủy diệt Đạo môn. Đó chính là kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Những năm này nàng nỗ lực tu luyện như thế chính là vì có một ngày giết lên Xích Minh thiên, chém thiên tôn kia dưới kiếm.

Nàng vốn đã thấy ánh rạng đông của báo thù, cuối cùng vẫn thành công dã tràng –

Đúng lúc này, một bóng dáng lọt vào trong mi mắt nàng, chắn ở trước người nàng.

Là hắn?

Trong lòng Văn Giác dâng lên cảm xúc kinh ngạc.

Tính nàng lạnh lùng, cho đến nay, trừ bỏ việc báo thù ra thì nàng không hề cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì khác.

Nhưng nam nhân tên Cố Dương này lại vẫn để lại ấn tượng cho nàng.

Tốc độ tu hành kinh người kia, kể cả nàng đều hơi khiếp sợ.

Mỗi một lần gặp mặt, tu vi của nam nhân này đều vượt qua mấy cấp.

Nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, hắn còn chưa phải là Thần Thông cảnh.

Sau đó không lâu đã biến thành Kim Thân cảnh rồi.

Lại qua một tháng, đột nhiên biến thành Pháp Lực cảnh.

Hiện giờ mới cách hai tháng, hắn thế mà lại đã đến Bất Lậu cảnh đỉnh phong, đều sắp vượt qua nàng.

Hả, không đúng!

Trong giây lát Văn Giác đã phát hiện chỗ lạ thường.

Vì sao hắn không bị ảnh hưởng bởi tiên thuật kia?

Tiên thuật là pháp thuật do tiên nhân sử dụng, ẩn chứa pháp tắc thiên đạo, có đôi khi hoàn toàn là kiểu không giảng đạo lý đối với người cấp Thần Thông cảnh.

Giống như cường giả Hóa Thần cách đó không xa, kẻ mặc long bào, trên đầu có một ngũ trảo kim long kia, pháp thuật sử dụng rất vô lý, trực tiếp đánh hạ cảnh giới của nàng, rơi vào Phàm cảnh.

Đây là tiên thuật.

Tiên thuật có uy lực như này, đối phương nhất định đang mượn dùng uy lực của linh bảo.

Nàng đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh, cũng không ngăn được uy lực của tiên thuật này, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết.

Vì sao Cố Dương chỉ Bất Lậu cảnh đỉnh phong lại không bị ảnh hưởng chứ?

Trong lòng Văn Giác đột nhiên nhảy dựng lên, trong giây lát lại sinh ra một tia hy vọng.

Ngay sau đó, chỉ thấy Cố Dương rút ra một thanh kiếm.

Kiếm kia nhìn như phổ thông, nhưng lại mang đến cho người ta một loại khí thế chính đại đường hoàng, trùng trùng điệp điệp khó có thể hình dung.

Ong!

Trên thân kiếm bắt đầu vù vù lên, một quang hoa phóng lên cao.

Văn Giác cảm thấy ấm áp vọt tới, cấm chế vô hình kia lập tức tan rã, nàng đã lại một lần nữa cảm ứng được sự tồn tại của thiên đạo.

Ngay sau đó nam tử mặc long bào kia, ngũ trảo kim long trên đỉnh đầu phát ra tiếng rên rỉ, dưới áp chế của đường kiếm quang kia, thân thể vĩ đại bắt đầu tan vỡ.

Mà tu sĩ Hóa Thần mặc long bào kia cũng trên mặt hiện vẻ thống khổ, phát ra một tiếng hét thảm, “Đây là Nhân Hoàng – không!”

Vẻ mặt của hắn đọng lại, thân thể theo gió mà tan, biến thành bột mịn.

Một cường giả Hóa Thần ngã xuống như vậy.

“Cái gì?”

“Làm sao có thể?”

“Nhân Hoàng kiếm!”

Cái chết bất ngờ của Ngụy đế đã tạo thành chấn động cực lớn cho mấy người ở đây.

Đặc biệt là Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh, trong lòng càng nhiều thêm vài phần kinh hãi.

Từ sau thời đại Thượng Cổ, Thủy Nguyệt động thiên bắt đầu xuất hiện Hóa Thần chân nhân cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ phát sinh tình huống Hóa Thần chân nhân chết trận.

Trước mắt chỉ có hai vị Hóa Thần tử vong, đều là người tuổi thọ đến tận cùng, tự nhiên mất đi.

Ngụy đế là Hóa Thần chân nhân đầu tiên bị người giết chết, còn ở ngay dưới mi mắt của bọn họ, bị một tiểu tử Nguyên Anh kỳ giết chết.

Chuyện này sao không khiến bọn họ sợ hãi?

Mới vừa rồi lực lượng do tiểu tử kia bộc phát ra hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.

Kim ấn do Ngụy đế tế ra rõ ràng là một món linh bảo. Trải qua lực lượng của linh bảo thêm vào, thực lực gần như đạt đến Hóa Thần trung kỳ, đã có thể đánh một trận với Phó Vạn Sinh rồi.

Kết quả lại bị một kiếm chém giết.

Không, không đúng, tiểu tử kia thậm chí còn không xuất kiếm.

“Nhân Hoàng kiếm!”

Mãi cho đến khi bọn họ nghe được tiếng kinh hô của Vân Phiêu Miểu thì mới sợ hãi cả kinh.

Nhân Hoàng kiếm?

Lại là chí bảo hạng nhất của Nhân tộc Thượng Cổ trong truyền thuyết, thanh kiếm này có lẽ không phải là thần binh có uy lực mạnh nhất của Nhân tộc, nhưng tuyệt đối là thần binh nổi danh nhất.

Thời đại Thượng Cổ, Nhân Hoàng đời đầu tiên đã dựa vào thành kiếm này mà mở ra con đường huy hoàng của Nhân tộc, là quật khởi của Nhân tộc, làm ra cống hiến không thể xóa nhòa.

Thanh kiếm này có ý nghĩa đặc thù đối với Nhân tộc.

Đây là thanh kiếm do Nhân tộc cùng sở hữu trong nhận thức.

Bảo sao Ngụy đế sẽ chết, ở trước mặt Nhân Hoàng kiếm, cho dù là hạng người gì đều không có tư cách xưng hoàng làm đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận