Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 379: Lối suy nghĩ như thế nào?

Chương 379: Lối suy nghĩ như thế nào?

Trong thời gian vài ngày, Cố Dương đã xử lý xong toàn bộ nhân quả ở Giang châu.

Phải nói là thật sự có một chút hiệu quả, rõ ràng hắn cảm nhận được dường như linh hồn thoải mái một chút.

Trong lòng hắn tương đối phấn chấn.

Nhưng mà tiếp theo chính là một cục xương khá khó nhai – Tào Y Y.

Nữ nhân này, theo lý thuyết kết thù với hắn không phải một hai lần, nhưng nàng cũng đã từng cứu hắn, rất khó nói được rõ rốt cuộc thù hận nhiều hơn hay ân huệ nhiều hơn.

Nhưng nói như thế nào, cứu người tỉnh lại trước đã.

Tào gia ở Ninh châu, mục đích tiếp theo chính là Ninh châu.

Tào gia giống như Vũ gia, đều là thế lực do vị kia của Xích Minh thiên nâng đỡ lên.

Nếu đổi lại là trước kia, xuất phát từ kiêng kỵ thì Cố Dương chắc sẽ không chủ động đi trêu chọc Tào gia.

Nhưng mà lúc này đã không giống ngày xưa nữa rồi.

Bây giờ hắn đã có hai phân thân thần thú cấp Bất Lậu cảnh, một chiêu thức Thiên Nhân Suy Diệt là có thể giết chết được Bất Lậu cảnh nhị trọng.

Cường giả Bất Lậu cảnh bình thường đã không cách nào tạo thành uy hiếp quá lớn cho hắn được.

Cho dù gặp phải đối thủ mà hắn không đánh lại được thì muốn chạy là chạy đi được, không ai có thể đuổi kịp hắn.

Kể cả vị kia của Xích Minh thiên muốn giáng sức mạnh xuống thế giới này, trong quá trình giáng xuống đó thì hắn đã sớm chạy mất rồi.



“Nhị gia gia đã nói rằng năm đó chủ lực tấn công Vũ gia thật ra là Cao gia và Tào gia.”

Sau khi tiến vào khu vực của Ninh châu, Lăng Linh mới nói đến chuyện cũ năm đó.

Khi nàng nhắc đến mối thù hận giữa hai gia tộc lại không hề có vẻ mối thù khắc sâu nặng giống như Chung Tử Lâm mà trông thật bình tĩnh.

Khi Vũ gia bị diệt môn thì nàng vẫn còn quá nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện. Mối thù diệt môn này đều do Vũ Nhị nói cho nàng biết, dĩ nhiên điều này cũng tức là đã qua lời người khác.

“Người đời đều nói thù hận giữa Vũ gia với hoàng thất là do truyền nhân của Bích Tiêu cung gây nên, trên thực tế độc thủ chân chính ở sau màn lại là vị kia.”

Nàng chỉ chỉ lên trên.

Cố Dương tự biết nàng đang nhắc đến ai, có vài phần kinh ngạc.

Hóa ra đây mới là chân tướng giấu ở phía sau lớp sương mù lịch sử sao?

Vũ gia bị giết là do vị kia của Xích Minh thiên đang thanh lý môn hộ?

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì cũng hợp tình hợp lý thôi.

“Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết” và “Diệt Thần Cửu Thức” rõ ràng đều là thủ đoạn do vị kia của Xích Minh thiên dùng để khống chế Vũ gia, Vũ Nhị lại không hề tu luyện hai môn công pháp này.

Nhưng cố tình tư chất của Vũ Nhị lại nghịch thiên, nhanh chóng tu luyện đến Bất Lậu cảnh.

Cho dù nhìn như thế nào thì Vũ gia đều có suy nghĩ khác.

Vị kia của Xích Minh thiên định thanh lý môn hộ là chuyện quá mức bình thường.

Thật ra, với thực lực của Vũ gia, cho dù Tào gia và Cao gia liên thủ, cộng thêm một Xích Tôn giáo thì đều chưa chắc đã phải là đối thủ.

Nhưng mà Vũ gia lại va chạm hoàng thất, cộng thêm một vị Đại Thánh trong Tam Thánh môn ra tay, Vũ gia bị diệt vong đã là chuyện không cách nào tránh khỏi được.

Triệu gia khi đó cũng không phải là Triệu gia hiện giờ.

Cố Dương hỏi: “Vì sao năm đó Tôn Vũ Vi lại định tính kế Vũ gia? Nàng cũng có thù với Vũ gia sao?”

Tôn Vũ Vi chính là vị đệ tử của Bích Tiêu cung trong lời đồn hai mươi mấy năm về trước. Dân gian luôn luôn truyền rằng nàng chính là đầu sỏ hại chết hoàng đế và hại Vũ gia bị diệt môn.

Lăng Linh nghe thấy hắn nhắc đến nữ nhân này, vẻ mặt thay đổi thành lạnh như băng: “Nàng có thù oán với Triệu gia, cho nên trăm phương ngàn kế muốn phá đổ giang sơn của Triệu gia, cuối cùng lại tính kế lên trên đầu Vũ gia ta.”

“Có thù oán với Triệu gia sao?”

Chuyện này đã ngoài dự đoán của Cố Dương, không ngờ rằng chân tướng lại là như vậy.

Lăng Linh nói: “Khi ở Hạ triều, lão tổ đã từng có ân huệ với chủ nhân của Hồng Lâu. Khi gia tộc gặp chuyện không may thì chính do chủ nhân của Hồng Lâu đã phái người cứu ta ra. Ta ở đó vài năm rồi Nhị gia gia mới đến đón ta.”

“Chuyện về Tôn Vũ Vi là do chủ nhân của Hồng Lâu nói cho Nhị gia gia. Việc này có dính dáng đến bí mật của Bích Tiêu cung nên Nhị gia gia dặn dò ta không thể nói ra ngoài.”

Lăng Linh hơi áy náy nhìn hắn.

Cố Dương hơi kinh ngạc, không ngờ rằng nàng và vị chủ nhân cực kỳ thần bí kia của Hồng Lâu còn có mối quan hệ như vậy.

Hắn không quá để ý đến chuyện về Tôn Vũ Vi.

Mà hắn càng tò mò chuyện về chủ nhân của Hồng Lâu kia hơn.

Hắn hỏi: “Chủ nhân Hồng Lâu kia là người như thế nào vậy?”

“Thật ra ta chưa từng nhìn thấy hắn đâu, lúc đó người phụ trách chiếu cố ta là một lão gia gia họ Thẩm.”

Cố Dương khá thất vọng.

Có thể nói chủ nhân của Hồng Lâu chắc chắn được xếp vào một trong những người mà hắn tò mò nhất trên thế giới này.

Tên này sắp xếp các bảng danh sách như thế nào vậy?

Đáng tiếc, hắn tới Thần Đô nhiều lần như vậy rồi nhưng cũng chưa từng tới Hồng Lâu nổi danh thiên hạ đó một lần nào cả.

Thôi, về sau chờ khi gặp được Vũ Nhị rồi lại hỏi hắn.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện như vậy, Ninh châu thành đã ở trong tầm mắt.



Người có danh tiếng to lớn nhất, tiếng tăm vang dội nhất của Tào gia hiện giờ chắc chắn là Thương Thánh Tào Côn Bằng, cũng chính là là phụ thân của Tào Y Y.

Hắn không ở lão trạch Tào gia mà xây một sơn trang ở bên ngoài, trên Côn sơn ở ngoài Ninh châu thành hai trăm dặm.

Cố Dương và Lăng Linh đi thẳng tới Côn sơn, đi đến ngoài sơn trang, gõ đại môn của sơn trang.

Chờ sau khi hắn báo tên họ, người gác cửa vội vàng đi vào bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau, thị nữ Như Cầm của Tào Côn Bằng đã ra đón, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp.

Nàng và Cố Dương từng có duyên phận hai lần.

Lần đầu tiên là khi ở ngoài Trung châu thành, nàng đã tận mắt nhìn thấy hắn tu vi mới chỉ có nhị phẩm nhưng đã đao chém nhất phẩm.

Lần thứ hai là ở Tĩnh châu thành, nàng muốn nhờ hắn hỗ trợ cứu Tào Y Y, khi đó hắn mới vừa đột phá nhất phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận