Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 64: Ta muốn hai trăm vạn

Chương 64: Ta muốn hai trăm vạn

Ngày hôm sau, một người tự xưng là gia chủ tương lai của Phương gia đến nhà thăm hỏi.

Bởi vì Cố Dương cảm thấy tò mò, bèn gặp mặt hắn thử, trông người này đã ngoài ba mươi tuổi, tự xưng tên Phương Khai Huy, là dòng chính thống Phương gia.

Bọn họ vừa gặp mặt thì Phương Khai Huy nói đĩnh đạc: “Tại hạ vốn là gia chủ Phương gia, hiện giờ thay thế Phương gia đến đây để bàn chuyện hợp tác với công tử, chỉ cần công tử dọn dẹp Lâm Tử Thịnh và Lâm gia giúp Phương gia bọn ta, Phương gia bọn ta đồng ý đem tặng một nửa gia tài…”

“Chờ đã.”

Cố Dương cắt ngang lời hắn: “Tiết Nga biết ngươi tới bàn mấy việc này với ta chứ?”

Trong mắt Phương Khai Huy hiện lên một vẻ khinh bỉ, nói: “Đây là việc nhà của Phương gia ta, tuy nàng là quả phụ của ca ca ta, nhưng nàng không giữ đạo chồng, cấu kết dụ dỗ nam nhân khác, đâu có tư cách làm người chủ quản của Phương gia ta?”

Chợt Cố Dương mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn, hạ lệnh đuổi khách: “Ngươi có thể đi rồi.”

“Hả?”

Phương Khai Huy cứng mồm cứng lưỡi, như thế nào cũng không ngờ rằng mình đưa ra điều kiện có thành ý như vậy, đối phương lại phản ứng như thế, hắn nén ra một câu: “Thế này là sao?”

Giọng điệu Cố Dương lạnh nhạt: “Nếu Phương gia các ngươi đều là hạng người vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván như ngươi, ta cũng chẳng hề muốn nhìn. Muốn bàn thì bảo Tiết Nga đến đây.”

Sắc mặt Phương Khai Huy đỏ bừng, xấu hổ giận dữ lẫn lộn, lại không dám buông lời hăm doạ gì, chỉ đành phất tay áo bỏ đi.



Đến buổi trưa, Tiết Nga tới nơi với vẻ mặt hơi mệt mỏi, trên mặt nở một nụ cười cay đắng: “Để công tử chê cười rồi.”

Sau khi trượng phu nàng mất, hai người lần lượt tiếp nhận vị trí gia chủ đều tử vong một cách lạ lùng trong vòng một tháng, Phương gia sa vào bấp bênh.

Lâm Tử Thịnh ép sát từng bước, sau cùng còn tìm thẳng tới tận nhà với điệu bộ muốn trực tiếp thu nạp Phương gia.

Một đám nam tử già trẻ Phương gia lại bị khiếp sợ bởi hung danh của Lâm Tử Thịnh, không một người nào dám ra mặt phản đối, vẫn là hạng nữ nhân như nàng đứng ra, dựa vào lý lẽ tranh thuận, mới bảo toàn được Phương gia.

Mấy năm nay, Lâm Tử Thịnh thay đổi sách lược, từng bước nuốt chửng Phương gia. Đám người Phương gia cũng giả mù giả điếc, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Nếu không phải nàng tìm cách đọ sức thì Phương gia đã bị Lâm Tử Thịnh nuốt chửng từ lâu rồi.

Hiện tại, cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của Lâm Tử Thịnh, con cháu Phương gia như Phương Khai Huy bèn gấp rút muốn hất nàng ra, tự cho mình là gia chủ Phương gia, chạy đến đây tìm Cố Dương bàn hợp tác.

Cố Dương có thể tưởng tượng được, một nữ nhân được gả tới, lại gánh vác danh tiếng như thế kia, chấp chưởng một đại gia tộc sẽ khó khăn biết chừng nào, nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, có thể hiểu được.”

Vành mắt của Tiết Nga hơi ửng đỏ, không hề vờ vịt. Nàng nghe nói về việc sáng nay Phương Khai Huy tới tìm Cố Dương bị chửi mắng té tát thì sinh lòng cảm kích với nam nhân trước mắt này.

Nếu Cố Dương cũng hất nàng ra, thì nàng không còn chỗ đứng ở Phương gia nữa.

Tuy trong lúc Phương gia khó khăn nhất, nàng cố gắng xoay chuyển tình thế, giữ lại cơ nghiệp mấy trăm năm của Phương gia.

Thế nhưng, nàng cũng khiến danh tiếng Phương gia bị tổn hại. Chờ sau khi giải trừ nguy cơ, Phương gia tuyệt đối không thể dung nạp nàng nữa.

Chính nhờ Cố Dương bày tỏ thái độ, cho nên mới khiến trên dưới Phương gia không thể không tiếp tục thừa nhận địa vị của nàng.

“Sau khi thiếp trao đổi với mấy vị tộc lão, đồng ý đưa ra năm mươi vạn lượng, đây là tất cả ngân lượng tích trữ của Phương gia bây giờ. Mấy năm nay, vì ứng phó Lâm Tử Thịnh ép sát từng bước, xài rất nhiều ngân lượng, đã tiêu hao khá nhiều tiền tích góp.”

Tiết Nga thành khẩn nói.

Cảm kích thì cảm kích, nhưng nàng vẫn phải dốc hết sức giành lợi ích cho Phương gia.

Cố Dương không hề dao động, nói: “Ngươi biết Phương Khai Huy đưa giá bao nhiêu không? Một nửa tài sản của Phương gia.”

Đôi mắt Tiết Nga khựng lại, trong lòng cảm thấy bực bội. Phương Khai Huy này, hắn là dòng chính của Phương gia, vì đoạt lại quyền lực, lại đưa ra điều kiện như vậy.

Đúng là đời sau bán ruộng của đời trước nên không biết đau xót.

Đây là cơ nghiệp mà tổ tiên Phương gia tích góp vài trăm năm mới có được, hắn vừa mở miệng thì tặng đi một nửa.

Quả là quân đần độn.

Cố Dương giơ hai ngón tay lên, nói: “Hai trăm vạn lượng.”

“Cái này…”

Khí thế của Tiết Nga hoàn toàn bị câu nói vừa rồi của hắn phá vỡ rồi, ngay cả can đảm trả giá cũng không còn.

Nàng chỉ đành than khổ: “Trong thời gian ngắn, e rằng không thể gom được nhiều ngân lượng có sẵn như vậy. Chi bằng, dùng đất đai và cửa hàng…”

“Ta chỉ lấy ngân lượng có sẵn.”

Cố Dương không cho nàng cơ hội đàm phán, gia tộc lớn như Phương gia tuyệt đối không thể nào không lấy ra nổi hai trăm vạn.

Không nói những thứ khác, chỉ đồng ruộng thôi thì đã không biết chiếm hết bao nhiêu. Phương gia là địa chủ lớn nhất Bình quận thành, mỗi năm riêng phần thu tiền thuê cũng là một khoản thu nhập lớn rồi.

“Vậy đi, đưa năm mươi vạn lượng trước, một tháng sau đưa thêm năm mươi vạn lượng, nửa năm sau trả tiếp một trăm hai mươi vạn.”

Cố Dương vẫn lùi lại một bước.

Tất nhiên, hai mươi vạn dư ra kia là lãi suất.

Tiết Nga nghe xong điều kiện này, trong lòng thở phào. Nếu như đã nới rộng thêm nửa năm, vậy thì thử suy nghĩ cách vẫn có thể gom đủ.

“Còn nữa, sau này mỗi năm phải chia hoa hồng cho ta, tạm thời định mức mười vạn.”

Cố Dương lại đề xuất một yêu cầu.

Nếu hắn dọn dẹp Lâm Tử Thịnh giúp Phương gia, người ngoài nhìn vào chính là hắn đang bảo vệ Phương gia, sau này Phương gia chắc chắn sẽ lấy tên tuổi của hắn để hành sự.

Đương nhiên phải thu tiền, xem như phí bảo vệ.

“Được.”

Tiết Nga không hề nghĩ ngợi thì đã đồng ý. Mười vạn lượng không ít, song nếu có thể bảo toàn Phương gia không sao thì chút tiền này có là gì chứ?

Lúc này, Trương Tiểu Hải đi qua đó, trong tay đang cầm một tấm thiệp: “Công tử, ngoài cửa có người cầu kiến, khá phô trương đấy.”

Cố Dương cầm tấm thiệp đó mở ra xem, trên mặt hiện lên một nét cười, đây chẳng phải trùng hợp sao.

Tiết Nga đứng trước mặt hắn nhìn thấy tấm thiệp kia, sắc mặt nàng hơi biến đổi.

Hoa văn trang trí phía trên tấm thiệp này là thứ Lâm gia chuyên dùng, hơn nữa chỉ có nhân vật cốt lõi trong Lâm gia mới được sử dụng.

Nhân vật cốt lõi trong Lâm gia lại tới đây thăm Cố Dương.

Cố Dương nói với nàng: “Ngươi đi ra phía sau bình phong.”



Tiết Nga trốn sau bình phong, nín thở theo bản năng, chẳng mấy chốc, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Lâm gia Lâm Tử Hoa mạo muội đến thăm hỏi, vẫn mong Cố huynh đệ thứ lỗi.”

Trong lòng nàng giật bắn, Lâm Tử Hoa là đại công tử của Lâm gia, gia chủ tương lai.

Nghe nói, Lâm Tử Thịnh vì muốn tranh giành với vị đại công tử này, cho nên mới bị đày tới Bình quận thành.

Đây là nhân vật chủ chốt của Lâm gia.

Điều khiến nàng kinh ngạc hơn là, hắn lại dùng giọng điệu bình đẳng nói chuyện với Cố Dương.

Rốt cuộc Cố Dương có lai lịch như thế nào?

Lúc này, đối thoại bên ngoài tiếp tục: “Xá đệ nhất thời hồ đồ, lại làm ra sự việc như thế kia, Lâm mỗ chắc chắn sẽ đưa ra bàn giao thỏa đáng cho Từ cô nương.”

Từ cô nương?

Đột nhiên, Tiết Nga nghĩ tới gì đó, chẳng lẽ là người ấy?

Cố Dương nói: “Lâm công tử nên nói lời này với Từ cô nương mới đúng.”

“Lâm mỗ không còn mặt mũi đối mặt Từ cô nương, vẫn xin Cố huynh đệ truyền đạt giúp.”

“Truyền đạt là được, nhưng Lâm công tử nên biết, từ trước đến nay đệ tử Kiếm cung có thù tất phải trả.”

Lâm Tử Hoa than thở: “Không lẽ chuyện này không còn cách cứu vãn sao?”

“Khoảnh khắc Lâm Tử Thịnh đeo Toả Nguyên Trạc lên tay nàng thì nên biết sẽ có hậu quả như thế nào.”

Lâm Tử Hoa im lặng.

“Đương nhiên, tính tình của Từ cô nương sẽ không giận cá chém thớt.”

“Vẫn mong Cố huynh đệ nói tốt cho.”

Cố Dương chợt chuyển đề tài khác: “Lâm công tử có hay biết về chuyện Phương gia không?”

Tiết Nga nghe tới đây, trong lòng giật thon thót.

Cuối cùng nàng cũng biết tại sao Cố Dương nắm chắc có thể dẹp sạch Lâm Tử Thịnh và Lâm gia đến mức này rồi.

Quan hệ giữa hắn và đệ tử của chủ nhân Kiếm cung không hề bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận