Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 504: Sớm như vậy phải tốt không

Chương 504: Sớm như vậy phải tốt không

Bốn phong chủ của Cổ Giang kiếm phái lại đều như rơi vào trong mộng, không thể tin được đây là sự thật.

Đúng lúc này, Cố Dương bay ra giống như một viên đạn pháo, tốc độ nhanh đến cực hạn, tạo thành một tàn ảnh ở trong không trung.

“Cẩn thận!”

Hồng Phong phong chủ sợ hãi cả kinh, lớn tiếng nhắc nhở.

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy toàn thân Ngọc Long phong chủ biến thành một đống máu, kể cả nguyên thần đều không thể may mắn thoát khỏi, chết đến không thể chết lại nữa.

Ở trong bốn người chính là tu vi của Ngọc Long phong chủ thấp nhất. Hắn vừa chết, Tứ Tượng kiếm trận đã hoàn toàn bị phá.

“Trốn!”

Hồng Phong phong chủ kinh sợ đan xen, càng nhiều hơn là sợ hãi khó có thể hình dung được.

Sao thực lực của người này lại có thể mạnh đến mức độ như vậy?

Căn cứ vào vết thương trí mạng từ trên thi thể của sư huynh đến xem, thực lực của người này tuyệt đối không thể vượt qua Nguyên Anh trung kỳ mới đúng. Chỉ nắm giữ được một loại thủ đoạn công kích mạnh mẽ nào đó mà thôi.

Bị lừa!

Nàng đột nhiên hiểu ra.

Vết thương của sư huynh hoàn toàn do người này cố ý làm ra, chính là vì để ẩn giấu thực lực, khiến cho bọn họ phán đoán sai thực lực của hắn.

Một lần này hắn đột nhiên xuất hiện chính là vì đã dự định trước trong tông môn sẽ không dốc hết toàn lực để đuổi giết hắn.

Tất cả đều là cạm bẫy. Là cạm bẫy để suy yếu Cổ Giang kiếm phái.

Chỉ cần giết chết bốn người bọn họ ở đây, vậy cấp cao của Cổ Giang kiếm phái sẽ tổn thất quá nửa. Tuyệt đối là thương gân động cốt, không có thời gian mấy trăm năm không cách nào khôi phục nguyên khí.

Trong nháy mắt, sau lưng Hồng Phong phong chủ đổ mồ hôi lạnh.

Quá âm hiểm rồi!

Người này bỏ bao công sức như vậy để thiết lập cạm bẫy như thế cho Cổ Giang kiếm phái bọn họ, có phải sau lưng còn có mưu đồ càng sâu hơn không?

Hồng Phong phong chủ càng nghĩ càng sợ hãi

Nàng giống như nhìn thấy một tấm lưới vô hình đang chậm rãi buộc chặt về phía Cổ Giang kiếm phái.

Không được, nhất định phải báo âm mưu của người này cho chưởng môn sư huynh biết.

Nàng là người cực kỳ có quyết đoán, từ trong quá trình nam nhân kia phá hỏng Tứ Tượng kiếm trận rồi lại đánh chết Ngọc Long phong chủ, nàng chỉ biết bản thân trốn không thoát.

Vì thế nàng không chút do dự vỗ Nê Hoàn cung, một nguyên anh ôm phi kiếm bay ra trốn đi.

Bỏ thân thể lại, nguyên anh mang theo phi kiếm, tốc độ trốn đi có thể tăng lên vài thành. Như vậy nắm chắc chạy trốn lớn hơn một chút.

Nàng bay được không xa, kiếm quang đột nhiên tối sầm lại, phi kiếm vạch ra một đường vòng cung đã rơi xuống đất.

Nguyên anh tự dưng tiêu tán rồi.

Chỉ sợ cho đến chết nàng đều không rõ ràng mình chết như thế nào.



[Nhận được hai trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt hai ngàn hai trăm điểm.]

[Nhận được năm trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt hai ngàn bảy trăm điểm.]

Cố Dương đã lựa chọn ra tay, tự nhiên không hề nương tay, người đầu tiên bị hắn giết là người có thực lực yếu nhất trong bốn người.

Vừa giết người xong lại phát hiện nữ nhân có thực lực mạnh nhất kia đột nhiên chết rồi.

Hắn ngơ ngác một lúc, rất nhanh đã rõ nàng chết như thế nào.

Ở trong lĩnh vực cấm ma, chơi trò nguyên anh xuất khiếu, ngại chết không đủ nhanh sao?

Hắn không biết trong lòng nữ nhân này còn có một đống lớn diễn biến nội tâm.

Hai tu sĩ Nguyên Anh còn thừa lại không hề có bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, dễ dàng bị hắn đánh chết.

Cố Dương không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, lúc hắn lựa chọn ra tay, đối phương đã không có đường cứu vãn.

“Cần gì chứ.”

Hắn nhìn bốn thi thể ở đây, khẽ thở dài, thu hồi lĩnh vực cấm ma, thuận tay hút bốn thanh phi kiếm kia lại.

Hoàng Vĩnh Khang ở bên cạnh còn chưa phản ứng lại kịp, kẻ địch đã chết sạch.

Trong mắt của hắn vẫn còn hơi mờ mịt, nhìn Cố Dương, môi run run, nói một câu, “Tiền bối uy vũ.”



Cùng lúc đó, Cổ Kiếm sơn.

Trong ngọn núi cao nhất, chưởng môn của Cổ Giang kiếm phái đột nhiên tâm thần bất an, trái tim đập loạn lên thình thịch.

Không tốt!

Trong lòng hắn sinh ra một dự cảm cực kỳ không ổn.

Tu vi đến mức độ như hắn rồi sẽ không tùy tiện xuất hiện điềm báo như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ý thức được là bốn vị phong chủ kia đã xảy ra chuyện!

Ngay sau đó, chỗ tổ sư đường vang lên một tiếng rên rỉ, liên tiếp bốn tiếng. Đại biểu cho trong tông môn có bốn nhân vật quan trọng ngã xuống.

Đều chết hết?

Tại sao có thể như vậy?

Sắc mặt hắn trở nên khó coi đến cực điểm.

Đột nhiên tổn thất bốn vị phong chủ Nguyên Anh kỳ, đây là chuyện chưa bao giờ có kể từ khi lập phái cho đến nay.

Cho dù vào thời điểm tông môn nguy hiểm nhất cũng chưa từng có tổn thất nặng nề như vậy.

Cộng thêm Tịch Hàn phong chủ trước đó đã bị giết, Nguyên Anh chết trong tay người kia đã có năm vị rồi.

Hắn lập tức tăng mức độ nguy hiểm của người ngoại vực kia lên mức độ cao nhất.

Ngay sau đó hắn phát ra ba đường lệnh khẩn, gấp gáp gọi ba vị phong chủ cuối cùng ở bên ngoài về.

Tiếp theo, Cổ Giang kiếm phái phải đi vào giai đoạn chiến lược phòng ngự.

Về phần người ngoại vực kia…

Hắn căm phẫn nói, “Ngày sau ta nhất định báo mối thù lớn này!”





Cố Dương xử lý xong Nguyên Anh của Cổ Giang kiếm phái, thu hoạch vĩ đại.

Sự phong phú ở trên người bọn họ tuyệt đối không hề thua kém gì U Minh lão tổ, trên người mỗi người đều có vài món pháp bảo, loại hình gì đều có. Cộng lại vượt trên mười món rồi.

Còn có đủ loại đồ chơi lạ lùng cổ quái.

Không hổ là cao nhân tiền bối của danh môn đại phái, mỗi một người đều có thể được xưng là đa bảo đồng tử rồi.

Mặc dù không có linh bảo, nhưng bốn thanh phi kiếm cấp bậc thuần dương đều không kém bao nhiêu.

Cố Dương nạp giá trị tất cả những pháp bảo phổ thông với đủ loại lạ lùng cổ quái này vào, thu được một ngàn hai trăm điểm năng lượng.

Chỉ còn lại bốn phi kiếm thuần dương kia, pháp bảo cấp bậc này đều khó có được, huống chi là một bộ, có thể tạo thành kiếm trận lại càng khó có được rồi.

Cứ như vậy, số dư năng lượng của hắn đã đạt đến hơn bốn ngàn ba trăm điểm.

“Tiền… tiền bối, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đi.”

Hoàng Vĩnh Khang thấy hắn thong dong xử lý chiến lợi phẩm, có vẻ vô cùng bất an, nhìn quanh khắp nơi, giống như lo lắng nơi chân trời có một thanh phi kiếm bay đến giải quyết tính mạng của bọn họ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận