Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 376: Đúng là nói hươu nói vượn

Chương 376: Đúng là nói hươu nói vượn

Y Phù công chúa hơi nhụt chí nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không xúc động.”

“Chúng ta đi một chuyến này là vì cứu vớt mẫu thụ, gánh vác tương lai của bộ tộc tinh linh. Đại lục phương Đông kia vô cùng nguy hiểm, có rất nhiều cường giả. Mới vừa rồi ngươi đã nhìn thấy rồi đấy, một cường giả Truyền Kỳ cấp hai đã ngã xuống như vậy.”

“Đây không phải là Tây Đê đại lục, lại càng không phải Mê Vụ sâm lâm, kiềm chế tính tình của ngươi.”

Giọng điệu của nàng cực kỳ nghiêm khắc khiến Y Phù công chúa lập tức đỏ vành mắt, nhưng không dám cãi lại.

“Người này có thể kết giao.”

Cố Dương và Chung Tử Lâm hàn huyên hồi lâu, ấn tượng về đối phương không tệ.

Nói thật, hắn thu hai hóa thân thần thú vào, ít nhiều gì cũng có khảo nghiệm nhân tính.

Nếu như đối phương lòng mang ác ý, định gây bất lợi cho hắn, vậy thì hắn ra tay đánh chết người sẽ không hề có gánh nặng tâm lý gì.

Không ngờ rằng vị cường giả Bất Lậu cảnh này lại chẳng những không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngược lại còn nhiệt tình kết giao với hắn, rất có ý mới gặp đã như quen thân với hắn.

Mới vừa rồi Cố Dương xử lý Thẩm Vận đã nhận được hai trăm điểm năng lượng, số dư trên hệ thống lại một lần nữa đến hai trăm tám mươi tư điểm.

Lại còn kiếm được một thanh thần binh tuyệt thế.

Cộng thêm thanh thần binh này, thần binh tuyệt thế trên tay hắn đã lên đến bảy thanh, còn chưa tính đến Phượng Vũ đao và Quảng Hàn tiên kiếm đã cho Hi Hoàng.

Có bốn thanh trong đó đều lấy được từ Thủy Nguyệt động thiên.

Cố Dương không nỡ nạp năng lượng những thanh thần binh tuyệt thế này, vẫn luôn giữ lại, nhưng không có thời gian tế luyện những thần binh này, trước mắt món thần binh đầu tiên lấy được là Huyền Quang tráo còn chưa hoàn thành tế luyện.

Cứ theo đà này, thần binh tuyệt thế của hắn sẽ càng ngày càng nhiều, cũng là một chuyện phiền toái.

Vài nữ nhân bên người, Tô Thanh Chỉ có Băng Phách thần kiếm.

Sau khi Từ Nhược Mai khôi phục tu vi, hơn phân nửa sẽ về kiếm cung kế thừa Hồng Trần kiếm.

Bùi Thiến Lan có Linh Tê kiếm.

Tô Ngưng Yên vốn không hề thiếu pháp bảo.

Diệp Lăng Ba có một thanh linh bảo.

Chỉ còn Lăng Linh không có binh khí thuận tay, hắn đưa Tịch Hàn kiếm cho nàng.

Còn sáu thanh thần binh tuyệt thế để đó không dùng.

“Cứ để đó trước đi, về sau đến lúc thật sự cần đến thì nạp năng lượng cũng không muộn.”



“Về sau Chung lão có tính toán gì không?”

Cố Dương hỏi hướng đi tiếp theo của Chung Tử Lâm.

“Thẩm Vận chết, nhưng Thẩm gia còn chưa tiêu diệt.” Trong giọng nói của Chung Tử Lâm mang theo sát ý rét lạnh.

Năm đó, Chung gia bị Thẩm Vận diệt cả nhà, chỉ có chém tận giết tuyệt người của Thẩm gia thì mới có thể rửa sạch được thù này.

“Ta còn có chuyện quan trọng, sẽ không đi cùng Chung lão.”

Cố Dương chuẩn bị cáo từ.

Tốc độ của chiếc thuyền biển này rất nhanh, đã có thể nhìn thấy đất liền rồi. n oán giữa hắn và Thẩm gia còn chưa tới mức độ kia, Thẩm Vận vừa chết đã coi như kết thúc.

Hắn còn phải ứng phó với Triêu Dương Đại Thánh sắp xuyên giới đến đây, cho nên không muốn lãng phí thời gian lên việc đó.

Chung Tử Lâm nói: “Chúng ta vừa gặp đã quen thân, đừng cứ mãi gọi Chung lão Chung lão vậy, nếu như ngươi nể mặt ta, thì gọi một tiếng Chung đại ca đi.”

“Chung đại ca.” Cố Dương thuận theo.

Hay thật, huynh đệ mà hắn nhận có độ tuổi càng lúc càng lớn, Tĩnh Hải vương trước đó lớn hơn hắn gần hai mươi tuổi, kém một vai vế.

Hiện giờ còn càng khoa trương hơn, lớn đến năm trăm tuổi, không biết kém bao nhiêu vai vế đây.

“Ha ha, hảo huynh đệ.”

Chung Tử Lâm cười thật thoải mái, hắn mới về Thần Châu, có thể quen biết một vị huynh đệ như vậy, có thể làm chỗ giúp đỡ mạnh mẽ, đương nhiên rất cao hứng.

“Ta định xây dựng lại Chung gia, về sau có thể tới Ngụy châu tìm ta.”

Cố Dương nói: “Được, chờ ngày sau ta có nhàn rỗi, nhất định sẽ đến cửa.”

Hắn nhớ tới một chuyện, nhắc nhở: “Đúng rồi, Chung đại ca, lên trên bờ rồi tốt nhất đừng nói cho người khác biết chuyện ngươi quen biết ta nhé.”

Chung Tử Lâm không hiểu: “Vì sao thế?”

“Kẻ thù của tiểu đệ tương đối nhiều.”

Cố Dương không hề giải thích gì thêm, nói xong bèn thả Thông Thiên Thần Viên ra, mang theo hắn bay đi, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.

Kẻ thù tương đối nhiều?

Chung Tử Lâm nhướng mày, nghĩ ngợi, với thực lực của Cố huynh đệ, có ai tình nguyện kết thù với hắn chứ?

Bên người Cố Dương có hai con ma thú siêu cấp Bất Lậu cảnh, bản thân lại có đao pháp đủ để chém giết Bất Lậu cảnh nhị trọng, thực lực như vậy, cho dù Bất Lậu cảnh nào cũng đều không muốn trêu chọc.

Tranh giành khí thế là ngu xuẩn đối với cường giả Bất Lậu cảnh, động thủ với người khác, cho dù thắng hay thua thì đều sẽ tiêu hao tuổi thọ của bản thân.

Nếu không có mối thù diệt môn giống như Chung Tử Lâm hoặc có lợi ích đủ lớn thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay.

Cho dù ở Thần Châu hay ở Tây Đê đại lục, giữa cường giả cấp bậc này đều hiếm khi có tranh đấu.

Ở Tây Đê đại lục, một vài thế lực lớn, cho dù là đầy tớ đánh nhau sứt đầu chảy máu, cường giả cấp bậc Truyền Kỳ đều sẽ không thể tùy tiện ra tay.

Đây là đạo lý như nhau.

Người có thể khiến cho vị Cố huynh đệ này gọi là kẻ thù tuyệt đối không đơn giản.

Lúc này, Chung Ngạn Hành ở bên cạnh nhìn đường chân trời, gương mặt vẫn lộ rõ vẻ không thể nào tin được: “Thoạt nhìn người này còn trẻ tuổi hơn cả đồ nhi, nhưng lại có thể giết được Thẩm Vận cường giả Truyền Kỳ cấp hai sao?”

Sắc mặt Chung Tử Lâm trầm xuống: “Không có quy củ, đó là tiền bối của ngươi.”

Chung Ngạn Hành tự biết nói lỡ lời, vội vàng nói: “Đồ nhi biết sai rồi.”



Cuối cùng, thuyền đã cập bờ.

Sư đồ Chung gia còn có hai nữ tử Tinh Linh tộc kia lần lượt lên bờ, đều không hẹn mà cùng lựa chọn tiến vào Tĩnh châu thành tìm hiểu tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận