Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 216: Cửu Châu ấn

Chương 216: Cửu Châu ấn

Cùng lúc đó, phía dưới Tê Phượng các có một tòa cung điện ngầm khổng lồ, trên đỉnh có gắn mấy hạt châu rực rỡ, chiếu sáng cả đại điện như ban ngày.

Ở giữa đại điện đặt một cái đỉnh bằng đồng thau cực lớn, trên đỉnh có khắc ấn đồ án và chữ viết phức tạp cổ xưa.

Trong đỉnh lớn đang bốc cháy ngọn lửa màu lam nhạt.

Một thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh lớn, rõ ràng mũi kiếm có một vết rạn, nhưng dưới ngọn lửa màu lam nhạt, thân kiếm lại không hề có bất cứ biến hóa nào.

Bên cạnh đỉnh lớn bằng đồng thau có một người ngồi xếp bằng, đó chính là Tô Ngưng Yên. Hai tay nàng chạm vào đỉnh lớn, liên tục rót chân nguyên trong cơ thể vào trong đó, duy trì ngọn lửa trong đỉnh.

Nàng hiển nhiên đang mượn dùng ngọn lửa trong đỉnh bằng đồng thau để sửa chữa Bích Tiêu kiếm đã lấy được từ trong Trấn Yêu tháp.

Chỉ chốc lát sau, trên trán Tô Ngưng Yên đã đổ mồ hôi hột.

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên, một mỹ phụ trung niên đi vào trong điện, ngồi xuống bên cạnh đỉnh đồng thau, hai tay chạm vào trên đỉnh.

Tô Ngưng Yên thu hồi chân nguyên, ngồi xếp bằng tại chỗ, vận công điều tức chốc lát mới khôi phục lại được.

Nàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Mỹ phụ trung niên nói: “Nàng muốn gả ngươi cho tiểu tử kia.”

Tô Ngưng Yên nghe vậy, sắc mặt thay đổi, chau mày: “Rốt cuộc nàng định làm gì?”

Đầu tiên quyết định phải cứu những Thần Thông cảnh bị nhốt trong bí cảnh, hiện giờ lại gả mình cho Cố Dương.

Rốt cuộc kế hoạch của nàng là gì?

Mỹ phụ trung niên nói: “Chuyện này chắc ngươi còn rõ hơn ta. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tiểu tử kia có ngọn nguồn sâu xa với Tam Thánh môn, ngươi đừng dây dưa quá sâu với hắn.”

Tô Ngưng Yên giải thích: “Ta tuyệt đối không có nửa phần tư tình với Cố Dương, đều do nàng tự chủ trương.”

“Có phải hay không chỉ có chính ngươi biết. Từ hôm nay ta muốn tập trung sửa chữa Bích Tiêu kiếm, tự ngươi giải quyết cho tốt đi.” Mỹ phụ trung niên nói xong, nhắm hai mắt lại.

Tô Ngưng Yên im lặng cúi người thi lễ, lui ra khỏi tòa đại điện này.

Nàng đi dọc theo một cầu thang lên trên, chỉ chốc lát, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một cánh cửa.

Bên trên truyền đến giọng đối thoại, nàng không khỏi dừng bước.

“Cứu đám người trưởng công chúa?”

Không ngoài dự đoán của Cố Dương, quả nhiên hoàng hậu vẫn đưa ra yêu cầu này, hắn nói: “Hoàng hậu quá coi trọng tại hạ, bao nhiêu cường giả Thần Thông cảnh của Thần Đô đều không làm được, ta chẳng qua mới chỉ đột phá, nào có năng lực như thế.”

Nữ nhân phía sau bức rèm châu không nhanh không chậm nói: “Ngươi đã luyện thành ‘Thiên Vấn Cửu Đao’ của Vũ Thắng Thiên, đương nhiên có năng lực như thế.”

“Thiên Vấn Cửu Đao?”

Cố Dương thầm nghĩ, nhớ tới đao thứ ba trong môn đao pháp này, nếu có thể luyện một đao này đến trình độ có thể chém nát không gian, nói không chừng thật sự có thể làm được.

Giọng nói của hoàng hậu tiếp tục truyền đến: “Nếu như ngươi bằng lòng ra tay, ngươi có thể đề ra một yêu cầu với bổn cung, cho dù là thành hay không, bổn cung đều có thể thỏa mãn ngươi.”

Quả thật mối làm ăn này có thể nhận được.

Cố Dương thầm tính toán, rất nhanh có chủ ý, nói: “Hoàng hậu cũng biết, chín thân vương của Hạ triều một ngàn năm trước đều có một khối ấn tỷ do Hạ đế ban cho.”

“Thứ ngươi nói chắc là Cửu Chân ấn, vừa hay trong cung còn có một khối.”

Thật sự có sao?

Cố Dương thầm vui mừng, hắn chỉ định bụng xem thử nên đề cập đến, không ngờ rằng trong hoàng cung thật sự đang giữ một khối.

“Ta muốn nó.”

“Người đâu, cầm thủ lệnh của ta, đi vào trong kho lấy Cửu Châu ấn kia ra.”

Không bao lâu sau đã có nội thị mang một ấn tỷ đến, giao vào trong tay Cố Dương.

Hoàng hậu hỏi: “Có phải thứ ngươi muốn là cái này?”

Cố Dương cầm ấn tỷ trong tay, sinh ra một cảm ứng cực kỳ vi diệu, gật đầu nói: “Không sai.”

“Vậy chuyện bí cảnh cứ giao cho ngươi.”

“Ta sẽ cố hết sức.” Cố Dương không dám chắc chắn.

Hoàng hậu sắp xếp một nội thị đi tới quốc trượng phủ cùng với Cố Dương.

Sau khi Cố Dương rời đi, Tô Ngưng Yên từ phía sau đi ra, đối mặt với mẫu nghi thiên hạ đứng đầu hậu cung này, ánh mắt hơi sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Ngươi định làm cái gì?”

Đối mặt với lời chất vấn của nàng, hoàng hậu không hề tức giận, mỉm cười nói: “Ngươi cũng nên lập gia đình, tỷ tỷ tìm một lang quân như ý giúp ngươi, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.”

Tô Ngưng Yên cười lạnh: “Ta thấy ngươi xuân tâm manh động mới đúng. Hừ, ta khuyên ngươi, đừng tu luyện ‘Long Hoàng Cực Đạo’ của Triệu gia, môn công pháp này có thiếu sót rất lớn, ngươi nếu mà không nghe...”

Hoàng hậu cười nói: “Muội muội tốt của ta à, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không cướp nam nhân với ngươi. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy đấy, hắn cần tìm Cửu Châu ấn, đó chính là một món chí bảo do Hạ đế luyện chế, chín ấn hợp nhất thì có thể mở lại Cửu Châu đại trận.”

“Một ngàn năm đến giờ, vô số người nghiên cứu Cửu Châu ấn này đều không thể hiểu thấu đáo bí mật trong đó. Có người quả quyết, chỉ có huyết mạch của Hạ đế mới có thể kích hoạt Cửu Châu ấn. Lai lịch của Cố Dương này là một câu đố, nói không chừng đó là huyết mạch của Hạ đế.”

“Hắn là hậu nhân của Hạ đế, đương nhiên có cùng chung chí hướng với ngươi. Kết thành đạo lữ, có gì không thể?”

Tô Ngưng Yên lạnh lùng nói: “Chuyện của ta còn chưa tới lượt ngươi sắp xếp, nếu có lần sau, đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi.

Trong Tê Phượng các chỉ còn lại một mình hoàng hậu, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, tự nhủ nói: “Muội muội tốt của ta à, mọi chuyện ngươi lấy đại cục làm trọng, sao đấu được với ta chứ?”

Trong quốc trượng phủ, hai mươi mấy vị Thần Thông cảnh tụ tập một chỗ, đang tốp năm tốp ba tụm lại thảo luận chuyện cứu người.

Chuyện này đã qua một ngày rồi, bọn họ đã bàn luận lâu như vậy nhưng vẫn không có ai có thể đưa ra một phương án cứu người.

Dưới tình huống không có phương pháp, định cưỡng chế mở cửa vào một bí cảnh, nói thì dễ làm mới khó.

Bí cảnh hoàn toàn là điểm mù trong tri thức của phần lớn võ giả.

Ngay cả mấy vị giáo thụ nghiên cứu bí cảnh sâu nhất cũng không tìm ra được biện pháp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận