Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 471: Tây Đê đại lục

Chương 471: Tây Đê đại lục

Sau đó hắn nhìn thấy Trấn Quốc công ngã trên mặt đất, không rõ sống chết. còn có hai người một cao một thấp đứng ở đó.

Hắn vừa liếc mắt đã nhận ra được nam tử trẻ tuổi kia chính là Cố Dương.

Tốc độ quật khởi của Cố Dương cực nhanh, vang dội cổ kim, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Khi cái tên Cố Dương biến mất khỏi hạng nhất Tông Sư bảng, tất cả mọi người biết được hắn đã đột phá đến Bất Lậu cảnh. Thành cường giả cao nhất thế giới này.

Từ nay về sau, bất cứ thế gia nào đều phải ghi nhớ chặt chẽ lấy bức họa của Cố dương, miễn cho không cẩn thận trêu chọc đến hắn.

Mặc dù thống lĩnh vũ lâm quân chưa từng gặp Cố Dương, nhưng vẫn vừa mới liếc mắt đã nhận ra được, kinh hãi này không phải nhỏ.

Mãi cho đến khi Cố Dương nói ra lời nói kia, hắn mới theo bản năng hành quân lễ, “Rõ.”

Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, Cố Dương và tên to con thân cao trên một trượng kia đã bay vút lên không trung, đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn cảm thấy thả lỏng, ngược lại nhìn vào bí cảnh, thấy vàng bạc trong đó chất đống như núi, hàng loạt binh khí bóng lưỡng như mới, vẻ mặt trở nên kích động.

Có Cố Dương, thật sự là may mắn của Đại Chu triều.

Về phần tin đồn giữa Cố Dương và thái hậu, hắn theo bản năng xem nhẹ.





Cố Dương mang theo Vi Hào rời khỏi Thần Đô, trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua về phía Văn viện.

Ở khoảng cách này, lấy thần thông Thiên Thị Địa Thính của hắn có thể thấy được mỗi một người ở trong Văn viện, Hi Hoàng và chim xanh nhỏ, Lăng Linh, Tô Thanh Chỉ, Bùi Thiến Lan, Sở Tích Nguyệt, Diệp Lăng Ba vân vân.

Các nàng người thì luyện công, người thì đọc sách, người lại đang ngẩn người…

Cố Dương lại nhìn về phía hoàng cung, đáng tiếc có một lực trường kỳ dị khiến cho thần thông Thiên Thị Địa Thính của hắn không thể nhìn thấu, không nhìn được cái gì cả.

Không biết Tô Ngưng Yên và Tào Y Y như thế nào.

Rất nhanh, sau khi vượt trên hai trăm dặm, hắn đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Hiện giờ còn chưa phải là lúc nhi nữ tình trường.

Cách đại hội Dao Trì chỉ còn lại mười ngày.

Tuy rằng hắn đã đột phá đến Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên, lại lấy được Nhân Hoàng kiếm, nhưng có sống sót ở đại hội Dao Trì hay không còn là một ẩn số.

Cố Dương mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng.

[Hai mươi ba tuổi, ngươi đã là Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên, sau khi lấy được Nhân Hoàng kiếm, khiến thanh danh của ngươi nâng cao một bước.]

[Mười ngày sau, ngươi đi tới bên Bắc hải, khi ngươi tiến vào Dao Trì tiên cung đã xúc động cấm chế nào đó, ngươi cố hết sức ngăn cản, nhưng vẫn mất mạng tại chỗ, hưởng dương hai mươi ba tuổi.]

Vẫn là kết cục giống vậy.

Tuy rằng trong lòng Cố Dương có suy đoán, nhưng vẫn tương đối buồn bực.

Xem ra, không có thực lực Thiên Nhân cảnh, muốn qua được cửa này là không thể nào.

“Vì sao ta sẽ xúc động cấm chế của Dao Trì tiên cung?”

Hắn bắt đầu suy xét vấn đề này.

Là trên người ta có chỗ đặc thù nào đó sao?

Có lẽ hắn nên hỏi chim xanh nhỏ thử xem, nói không chừng là do thời đại Thượng Cổ, Phượng Hoàng đã chọc phải phiền phức.

Nhưng mà xét cho cùng, vẫn phải tăng thực lực lên.

Tiếp theo đi đâu?

Cố Dương lại bắt đầu suy ngẫm đến vấn đề khó khăn này.

Thực lực hiện giờ của hắn đã tăng lên mười mấy lần so với mấy ngày trước. Chống lại Bất Lậu cảnh tự nhiên là nghiền áp. Vấn đề là đối mặt với Thiên Nhân vẫn không có phần thắng, có thể chạy thoát được hay không đều là vấn đề.

Thực lực nửa vời như vậy, vô cùng xấu hổ.

Vậy có ý nghĩa rằng cho dù đi thế giới động thiên nào đại khái đều vô dụng.

Hiện giờ hắn chỉ còn hơn bảy trăm điểm năng lượng, hiện giờ cách thu được năng lượng càng ngày càng ít, phải dùng tiết kiệm.

Trong lúc Cố Dương đang suy tư, đột nhiên trong lòng vừa động, cảm ứng được giống như có ai đó đang lo lắng kêu gọi mình.

“Là nàng?”

Hắn cẩn thận cảm ứng, đúng là một dấu ấn đặc thù trong nguyên thần.

Đó là dấu ấn do khế ước lưu lại, thông qua dấu ấn này, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng có một người đang đuổi theo hắn, nhưng mà tốc độ quá chậm, càng đuổi càng xa.

Cố Dương nhướng mày, vẫn quyết định dừng lại chờ đợi.

Thông qua dấu ấn kia, hắn có thể cảm ứng được cảm xúc của đối phương, dường như có chuyện vô cùng lo lắng.

Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt, chính là công chúa Tinh Linh tộc Y Phù đã ký kết khế ước chủ tớ với hắn.

Khiến hắn bất ngờ chính là mới vài ngày không gặp, nhưng tu vi của nàng lại đã đến Bất Lậu cảnh, cũng chính là Truyền Kỳ ở Tây Đê đại lục.



Đối với Tinh Linh công chúa Y Phù, những chuyện đã xảy ra sau khi đến Thần Châu đại lục thật sự thay đổi nhanh chóng.

Đến thời điểm này, dù thế nào nàng đều không thể nghĩ đến được mình sẽ rơi vào tình cảnh làm nô lệ cho một triệu hoán sư gian ác, hơn nữa còn là nàng chủ động ký kết khế ước với đối phương.

Một khi khế ước thành, lòng nàng như tro tàn, như một xác chết biết đi. Chỉ chờ Tinh Linh mẫu thụ sống lại, nàng sẽ lập tức kết thúc tính mạng của mình.

Chính vào lúc nhân sinh u ám, cho dù như thế nào nàng đều không thể ngờ tới được chủ nhân của nàng, triệu hoán sư vô cùng gian ác trong mắt nàng kia, trên người hắn lại có lực lượng của mẫu thần.

Theo lực lượng mẫu thần trên người hắn càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng nàng đã hiểu ra được, tất cả mọi chuyện đều là an bài của mẫu thần vĩ đại.

Chủ nhân mà nàng nhận rõ ràng chính là người nhà của thần nhận được mẫu thần chiếu cố.

Tuy rằng nàng không nghĩ ra, vì sao mẫu thần lại phải đi chiếu cố một người ở đại lục khác, lại còn là một triệu hoán sư gian ác. Nhưng làm tín đồ thành kính, nàng tuyệt đối sẽ không chất vấn quyết định của mẫu thần.

Từ đó, Y Phù một lần nữa phấn chấn lại.

Ngay vào hai ngày trước, nàng cảm ứng được lực lượng mẫu thần ở trên người “Chủ nhân” lại một lần nữa lớn mạnh, nàng cũng từ trong đó nhận được chỗ tốt vĩ đại, trong giây lát phúc đến lòng sáng ra, thuận lợi đột phá, trở thành cường giả Truyền Kỳ.

Vốn lấy tư chất của nàng, ít nhất cần mười mấy hoặc trên trăm năm mới có cơ hội trở thành Truyền Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận