Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 79: Là ngươi nói đó

Chương 79: Là ngươi nói đó

Trong mật thất, chín món đồ được bày ra trước mặt, có món lớn như tranh cuộn và pho tượng ngọc, nhưng cũng có một số hộp chưa được mở ra.

Có thể được Tào Y Y gọi một câu là kỳ trân dị bảo thì tất nhiên là thứ vô cùng đáng giá.

Nhất định là bảo vật gia truyền bị ảnh đạo đánh cắp từ những gia tộc khác nhau.

Đây là đồ ăn trộm, càng đáng giá, càng khó bán.

Trong khắp Đại Chu cũng chẳng có mấy gia tộc có đủ tài lực để mua những thứ này. Nếu như chào mời công khai, người ta biết đây là đồ ăn trộm, bộ sẽ không chơi xấu uy hiếp ngươi hay sao?

Quả thật trước đây Cố Dương không hề cân nhắc đến điều này.

Lần này phiền phức thật rồi.

Những thứ không thể nhanh chóng đổi ra tiền thì hiện tại đối với hắn mà nói thì đều không có giá trị gì.

Không, cũng không phải không có chút giá trị nào.

Hắn nhìn thấy một thanh đao toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn thì không thu hút chút nào.

Nhưng nếu nó có thể được đặt ở trong một đống kỳ trân dị bảo thì đương nhiên đây không phải là binh khí bình thường.

Cố Dương vươn tay, cầm lấy thanh đao kia, thấy cực kỳ nặng tay.

Trọng lượng như này ít nhất phải nặng hơn vàng gấp mấy lần, không biết là được làm bằng chất liệu gì.

Hắn rót một tia chân nguyên vào thanh đao, nhưng không hề có chút phản ứng nào.

Hắn cảm thấy hơi thất vọng, nghe nói những thần binh nổi tiếng trên thế gian kia đều có linh tính, có thể dùng chân nguyên để sử dụng, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Nếu có thần binh ở trong tay, ít nhất thực lực cũng phải tăng lên mấy phần.

Nếu như rót chân nguyên vào mà không có phản ứng thì chứng minh thanh đao này không phải là thần binh.

Y Y ở một bên thấy hắn cầm lấy thanh đao này thì nói: “Thanh đao này tên là Phượng Vũ, vốn là chí bảo truyền thừa của Cố gia. Tuy không phải là thần binh, nhưng lại vô cùng cứng rắn, ngay cả thần binh cũng không thể gây ra chút tổn hại nào cho nó. Tổ tiên Cố gia từng dùng thanh đao này đấu một trận với chủ nhân của Thanh Lân kiếm, bất phân thắng bại. Về sau, bị ảnh đạo trộm mất.”

Thanh Lân kiếm là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng thiên hạ, là tuyệt thế thần binh.

Cố Dương vuốt ve thân đao, mặc dù không phải là thần binh, nhưng vô cùng rắn chắc, cũng không tệ, vừa khéo hắn đang thiếu một binh khí phù hợp. Hắn nói: “Ta muốn lấy thanh đao này.”

“Đến lượt ta.”

Tào Y Y không phản đối, tiện tay lấy một cái hộp.

Cứ như vậy, hai người ngươi chọn một món, ta chọn một món, chia đều các món đồ trên bàn.

Cuối cùng, mỗi người được chia bốn món, trên bàn còn thừa một món.

Cố Dương nhìn quyển trục cuối cùng kia, chắc hẳn là một bức tranh: “Còn thừa một món, chia kiểu gì đấy?”

“Đơn giản.”

Tào Y Y rút một thanh đoản kiếm ra, định bụng quyển trục kia ra làm hai nửa.

Cố Dương sao có thể để nàng phá bức tranh này. Hắn cong ngón tay búng một cái, một sợi chân nguyên bay ra, đánh bay đoản kiếm trong tay Tào Y Y.

“Á.”

Tào Y Y cảm thấy một luồng sức mạnh đánh tới, đoản kiếm rời khỏi tay, gan bàn tay đau nhức, vẻ mặt tức giận mà trừng hắn: “Ngươi làm đau ta.”

Cố Dương thấy thần thái và giọng điệu lúc này của nàng giống làm nũng, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ tà mị, tựa như có một cây lông vũ đang khuấy động, khiến trái tim hắn ngứa ngáy, thế là không khỏi lập tức cảnh giác.

Nàng đang cố ý muốn quyến rũ ta?

Hắn sa sầm mặt mày, cất lời: “Nếu như ngươi không muốn thì cho ta, đừng có làm hỏng.”

Tào Y Y xoa cổ tay tê dại, rầu rĩ nói: “Đâu có, đã nói mỗi người một nửa thì là mỗi người một nửa mà.”

Tào Húc đứng bên cạnh thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm kêu khổ: “Đại tiểu thư của ta ơi, hiện tại không phải là thời điểm để đùa giỡn đâu. Cái mạng nhỏ của chúng ta đều đang nằm trong tay hắn đấy.”

Hắn đã tận mắt thấy một đao của Cố Dương suýt nữa giết chết Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, ra tay không chút lưu tình.

Cho dù là Sở Tích Nguyệt hay là Ô Hành Vân, Sở gia và Tĩnh Hải hầu sau lưng bọn họ cũng không kém Tào gia bao nhiêu.

Tên này dám xuống tay với hai người kia thì chứng tỏ bối cảnh của hắn rất sâu.

Thật sự chọc giận hắn, sau đó bị giết, đó mới gọi là oan uổng.



Không biết lúc này Tào Y Y lại nghĩ đến cái gì. Nàng liên tục đảo mắt, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Có phải ngươi rất thiếu tiền không?”

Nàng có một loại bản lĩnh bẩm sinh, đó là có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nam nhân.

Trên đường đi, nàng có thể đùa bỡn những nam tử tiếp cận nàng trong lòng bàn tay chính là bởi vì bản lĩnh này.

Cũng bởi vậy, nàng coi thường nam nhân trong thiên hạ. Tất cả bọn họ đều là kẻ ngu ngốc, đầu óc đơn giản, dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, liếc một cái là có thể nhìn thấu.

Cho dù là những tên nam tử tiếp cận nàng hay là A Phúc đi theo bên cạnh nàng, thậm chí là Tào Húc, người được xưng là nhân trung long phượng trong tam phẩm thì tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt.

Cho đến khi nàng gặp được Cố Dương – kẻ dùng một đao suýt giết chết nàng.

Đó là lần đầu tiên nàng cách quỷ môn quan gần như vậy.

Mà đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải một nam nhân có ý chí sắt đá, lãnh huyết vô tình, vừa gặp đã tàn nhẫn muốn mạng của nàng.

Chính vì thế, Tào Y Y luôn giữ khư khư một mối hận, nhất định phải tìm ra người này, không xé hắn ra thành tám mảnh thì khó xua tan được mối hận trong lòng nàng.

Ai mà ngờ được, vất vả lắm mới đợi được người này xuất hiện, nhưng thực lực của hắn lại vượt xa tưởng tượng của nàng, đến cả Tào Húc cũng sợ tới mức ngay cả kiếm cũng không dám rút ra.

Tiềm Long bảng cái gì chứ, đúng là một tên phế vật!

Trong lòng Tào Y Y sinh ra một loại cảm giác bất lực.

Trước đó, ở trước mặt nam nhân, nàng có thể thuận lợi làm tất cả mọi việc, bởi vì thứ nhất là dựa vào bối cảnh cường đại, thứ hai là dựa vào mỹ mạo của bản thân.

Thế nhưng nam nhân trước mắt này không chỉ không sợ hãi bối cảnh sau lưng nàng, mà còn làm như không thấy mỹ mạo của nàng, cho nên nàng chẳng có cách gì cả.

Nhưng mà, Tào Y Y vẫn nhìn ra một điều, đó là hắn rất cần tiền.

Tâm tư của nàng lại lần nữa sống lại.



Cố Dương không muốn quan tâm đến nàng, mở quyển trục kia ra rồi đặt trên mặt bàn.

Quả nhiên là một bức tranh. Bên trong vẽ một con thuồng luồng đang hóa rồng, bầu trời mây đen bao phủ, vô số tia chớp lấp ló trong đó, trông như đang vượt kiếp.

Vẽ rất tốt, nhưng chẳng qua ngoài điểm đó ra thì không có gì đặc biệt.

Tào Y Y nói: “Ta có tiền. Nếu ngươi xin ta, nói không chừng ta có thể cân nhắc giúp ngươi.”

Cố Dương vẫn không quan tâm đến nàng. Hắn nhìn một hồi, không nhìn ra được điểm dị thường nào nữa mới cuộn bức tranh lại, sau đó nói: “Coi như nửa bức tranh này là thứ để ngươi bồi tội với ta. Về sau, hai chúng ta không nợ gì nhau.”

Cái gì?

Tào Y Y sửng sốt, nàng chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như thế, rõ ràng là hắn đắc tội mình.

Thế mà làm như nàng đắc tội hắn vậy.

Nàng vô cùng tức giận, nhưng khi thấy hắn cầm lấy đồ rồi quay người đi ra ngoài, nàng lại vội quýnh lên, nhanh chóng đuổi theo rồi nói: “Những thứ này không hề dễ bán, ngươi biết phải bán cho ai sao?”

Cố Dương lạnh lùng nói: “Việc này không phiền đến cô nương.”

Lúc nhìn hắn sắp bước ra khỏi mật thất, lần này đi rồi thì không biết tương lai phải đi đâu tìm hắn, muốn báo thù cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể thực hiện, cho nên dưới sự vội vàng, Tào Y Y bật thốt lên: “Ngươi bán cho ta đi.”

Cuối cùng Cố Dương cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Là chính miệng ngươi nói đó.”

Tào Y Y nhìn vẻ mặt không biểu cảm của hắn, chẳng biết tại sao nàng lại lờ mờ có một loại cảm giác dường như hắn đang đợi mình nói ra lời này.

Toi rồi, bị lừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận