Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 432: Đảo khách thành chủ

Chương 432: Đảo khách thành chủ

Một lát sau, bắt đầu có tia chớp thô to đánh xuống, nhưng mà những tia chớp này còn chưa chạm đến cây to này đã tan biến trong vô hình.

Giống như xung quanh cây to này có một tầng năng lượng từ trường vô hình, tia chớp không cách nào tổn thương đến được vậy.

Bên trên quả trứng đá, ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh.

Một luồng dao động quen thuộc bắt đầu tràn ngập ra.

“Chủ nhân ——”

Ánh mắt của Triêu Dương Đại Thánh đã bắt đầu ươn ướt, nàng đã quá mức quen thuộc với luồng khí tức này, chính là chủ nhân của nàng, vị đế quân cuối cùng của Yêu tộc, khí tức chỉ Yêu đế phượng hoàng mới có.

Một vạn năm rồi, nàng ở Đào Nguyên thiên canh chừng quả trứng đá do đế quân biến thành lâu đến chừng vạn năm rồi.

Hiện giờ đế quân cuối cùng lại niết bàn trọng sinh.

Giống như lúc ở Thượng Cổ.

Rắc!

Theo một tiếng vang nhỏ, trên quả trứng đá xuất hiện từng vết nứt nẻ, cuối cùng toàn bộ vỡ ra, có một bóng dáng cao to đi ra từ trong ngọn lửa màu đỏ thắm.

“Chủ ——”

Triêu Dương Đại Thánh vừa định quỳ xuống, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, khi nhìn thấy rõ bóng người đi ra, cả người như bị sét đánh.

“Sao lại là ngươi?”

Kẻ đi ra từ trong ngọn lửa chính là một nhân loại, quần áo trên người đều bị thiêu hủy cả rồi, thân thể trần truồng, không phải là Cố Dương thì còn ai vào đây?

Sao đi ra lại là nhân loại như vậy chứ?

Đế quân đâu?

Một ý niệm khủng bố hiện lên trong lòng nàng.

Suy nghĩ này khủng bố đến mức khiến thân thể của nàng không kiềm chế được bắt đầu run rẩy.

Nàng túm chặt lấy cổ Cố Dương, lạnh lùng nói, “Sao lại là ngươi? Đế quân đâu?”

“Làm càn!”

Trong cơ thể Cố Dương bốc ra một ngọn lửa, nháy mắt đốt cháy bàn tay nàng.

Đây là Phượng Hoàng chân viêm có uy lực càng sâu hơn một tầng. Lấy thân thể Thiên Nhân của Triêu Dương Đại Thánh lại không thể chịu nổi uy lực của chân viêm này.

Ngọn lửa này vừa ra khiến cả người hắn tản mát ra uy thế không giận tự uy.

Đó là uy nghiêm thuộc về đế quân.

“Ngươi ——”

Một bàn tay của Triêu Dương Đại Thánh bị đốt cháy, lại giống như không hề phát hiện ra, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi đến cực điểm, đột nhiên giống như nổi điên, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, “Không ——”

Cây to che trời ở dưới chân đột nhiên như sống lại, nhánh cây và lá cây bắt đầu khép lại từ bốn phía, đè ép về phía Cố Dương.

Cố Dương nhàn nhạt nói một câu, “Giết ta, ngươi vĩnh viễn không thấy được chủ nhân của ngươi!”

Nhánh cây đang đè ép về phía hắn đột nhiên rung rung, dừng lại.

Một lát sau, nhánh cây và lá cây đang ép tới chậm rãi tách ra, khôi phục lại như ban đầu.



Trên mặt Cố Dương hiện lên nụ cười.

Hiện giờ cuối cùng hắn đã biết được vì sao trong mấy lần mô phỏng trước, sau khi hắn sử dụng Thiên Nhân Suy Diệt, sinh ra di chứng mà Triêu Dương Đại Thánh không đồng ý dùng chất lỏng thần kỳ kia cứu hắn.

Bởi vì nàng không dám để cho hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Một khi hắn đến Bất Lậu cảnh rồi thì có thể đảo khách thành chủ, trái lại cắn nuốt hết căn nguyên của phượng hoàng còn sót lại ở trong quả trứng đá.

Chỉ sợ năm đó khi Phượng Hoàng đế quân này lưu lại môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” đều chưa từng nghĩ tới thật sự có ai đó có thể tu luyện môn công pháp này đến Bất Lậu cảnh, ngược lại cắn nuốt nó.

Hắn vốn có kết cục phải chết, lại dùng phương thức này để phá giải, hắn thật sự không nghĩ đến.

Cố Dương vốn định nếu thật sự có một ngày bị Triêu Dương Đại Thánh bắt lấy thì nạp giá trị quả trứng đá kia.

Nhưng mà đó là biện pháp cuối cùng.

Một khi thật sự làm như vậy, Triêu Dương Đại Thánh khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn, vậy không khác nào đồng quy vu tận.

Hiện giờ hắn bất ngờ ngoài dự đoán cắn nuốt căn nguyên của quả trứng đá do phượng hoàng lưu lại, từ trên góc độ nào đó, hắn đã thành phượng hoàng mới.

Triêu Dương Đại Thánh còn có thể xuống tay được sao?

Đáp án dĩ nhiên là không rồi, trong lần mô phỏng trước, nàng đã không xuống tay được.

Đây cũng là lý do vì sao hắn không phản kháng lại khi ở Thụy Cầm đại lục.

Thứ nhất là vì đánh không lại.

Thứ hai vốn không cần phải đánh.

Hắn hấp thu căn nguyên của quả trứng đá, Triêu Dương Đại Thánh ném chuột sợ vỡ bình, nên sẽ không giết hắn.

Thêm với trong lần mô phỏng trước đó hắn đã tương đương với nuốt hai phần căn nguyên phượng hoàng, chỗ tốt vĩ đại đối với hắn, điều này khiến cho hắn có được tiềm lực của Phượng Hoàng đế quân Thượng Cổ kia.

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể nuốt hai lần.

Nếu như có thể liên tục cắn nuốt, đến mười mấy lần, đoán chừng hắn có thể trực tiếp bước vào Thiên Nhân cảnh rồi.

Nếu như Triêu Dương Đại Thánh phát hiện ra được hắn thành Bất Lậu cảnh, nhất định sẽ nghĩ cách phế bỏ tu vi của hắn. Đây không phải là việc gì khó đối với nàng cả.

Không thể gian lận như vậy.

Làm người không thể quá tham lam.

Cố Dương thầm an ủi mình trong lòng, có thể thuận lợi giải quyết nguy cơ trí mạng này đã là kết cục tốt nhất rồi.

Đột nhiên hắn nghĩ đến khi ở trên Long Môn đảo, khi lão giả thần bí kia đánh giọt chất lỏng trong gan phượng hoàng vào trong thân thể hắn đã từng nói, về sau hắn sẽ nói lời cảm tạ lão.

Chẳng lẽ ngay khi ấy lão giả thần bí kia đã đoán được sẽ có một ngày như vậy sao?



Cố Dương nói, “Đưa đồ cho ta.”

Lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân dung của cường giả Thiên Nhân này, diện mạo tuyệt mỹ, một chiếc váy dài màu xanh biếc, tóc dài tự nhiên buông trên hai vai, trông giống như thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên chưa trải sự đời.

Thật sự rất khó tưởng tượng nổi thiếu nữ như vậy lại sẽ là Đại Thánh của Yêu tộc, là một trong những người mạnh nhất thế gian.

Nhưng mà lúc này nàng đang có dáng vẻ mất hồn mất vía, giống như đã làm sai chuyện, tự trách áy náy, thương tâm hối hận tới cực điểm.

Hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ uy nghiêm của cường giả Thiên Nhân nên có.

Nàng bị sụp đổ hoàn toàn rồi.

Nàng nhìn Cố Dương, trong mắt có thù hận, còn có sát ý không che giấu được, hận không thể làm thịt hăn.

Nhưng mà nàng lại không dám ra tay.

Giống như lời Cố Dương đã nói, nếu như nàng thật sự giết hắn, rất có thể đế quân sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận