Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 490: Bất Lậu cảnh tam trọng thiên (2)

Chương 490: Bất Lậu cảnh tam trọng thiên (2)

Ở trong lĩnh vực cấm ma, người khổng lồ như vậy không phải đối thủ mà nhân loại bình thường có thể chống lại được, cho dù là thánh kỵ sĩ đều bị một chưởng này chụp thành bánh thịt.

Chỉ có đại tế tư vẫn giữ bình thản.

Rầm!

Ngay sau đó, kèm theo tiếng vang thật lớn, thân thể to lớn của người khổng lồ bay ngược ra ngoài.

Cố Dương mà các nàng vốn cho rằng sẽ bị chụp thành bánh nhân thịt lại đứng tại chỗ, dưới chân xuất hiện một cái hầm cực lớn, không biết nó xuất hiện như thế nào.

Bốn tinh linh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Một nhân loại, đánh bay một người khổng lồ trưởng thành.

Chuyện này sao có thể?

Kể cả đại tế tư đã tận mắt biết được lực lượng của Cố Dương đều giật giật mí mắt.

Nàng đã cố hết sức đánh giá cao lực lượng của hắn, nhưng vẫn bị hù sợ.

Chuyện này rất khoa trương.

Còn ba con ma thú kia đã hôn mê.



[Nhận được hai trăm điểm năng lượng, số dư trước mắt tám ngàn một trăm điểm.]

Một quyền kia của Cố Dương đã đấm chết người khổng lồ.

Đây là một kỹ xảo võ đạo cao thâm, đối phó với tên chỉ biết sức mạnh này vô cùng thích hợp.

Một quyền kia xuyên qua thân thể, chấn lục phủ ngũ tạng thêm với óc của người khổng lồ thành một đống nhão nhoét.

Trên thực tế, cấp bậc của người khổng lồ cũng không cao, tương đương với Truyền Kỳ cấp hai.

Vốn không cách nào so sánh được với ba con đế quân kia.

Nhưng xét về mức độ nguy hiểm lại tuyệt đối không hề kém hơn.

Ở dưới lĩnh vực cấm ma, ba đế quân kia đều phải trốn đi, nếu thật sự đánh nhau, ba chúng nó gộp lại chưa chắc đã làm được gì tổ hợp giữa người khổng lồ cộng thêm lĩnh vực cấm ma.

Đặc biệt là người khổng lồ này còn biết làm ra cung nỏ. Mới vừa rồi đã bắn ngã ba con ma thú cực kỳ có tính uy hiếp.

Đáng tiếc gặp phải Cố Dương đồ quái thai này.

Chỉ sợ đến chết người khổng lồ kia đều không thể ngờ nổi bản thân lại bị một nhân loại nho nhỏ một quyền đấm chết.

“Ta cho ngươi hai lựa chọn.”

Cố Dương nhìn chằm chằm con sóc trong tay, nói, “Hoặc là chết. Hoặc trở thành sủng thú của ta.”

Sóc thấy toàn bộ quá trình đồng bọn tử vong, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, thân thể run run, miệng kêu lên chi chi.

“Ngươi không biết nói?”

Sóc liều mạng gật đầu.

Cố Dương thật bất ngờ, một ma thú có thể sử dụng lĩnh vực cấm ma lại không biết nói, chuyện này không khoa học.

Nói chung, sau khi đến Truyền Kỳ rồi, ma thú có thể nói chuyện.

Có thể có được lĩnh vực, đó là Truyền Kỳ tam giai đỉnh phong, đến gần Bán Thần vô hạn rồi.

Hắn nói, “Thu hồi lĩnh vực cấm ma lại trước.”

Nhất thời, luồng áp lực kia biến mất vô hình.

Năm tinh linh kia cuối cùng cảm ứng được sự tồn tại của ma lực và nguyên tố. Các nàng nhìn con sóc trong tay Cố Dương, trong mắt đều hơi sợ hãi.

Là người hệ pháp thuật, theo bản năng cảm thấy sợ hãi tồn tại có thể sử dụng lĩnh vực cấm ma này.

Lĩnh vực cấm ma vừa mở, các nàng lập tức biến thành phế nhân.

Cố Dương nói, “Tiếp theo làm theo lời ta nói, mở rộng tâm thần, không cho phép có chống cự gì, ký kết khế ước này với ta…”

Một lát sau, một pháp trận đỏ như máu xuất hiện trong hư không, không ngừng thu nhỏ lại, bay về phía thân thể sóc, khi sắp chạm đến thân thể nó, pháp trận kia tự dưng tiêu tán.

Ánh mắt của Cố Dương trở nên nguy hiểm, nói, “Ngươi chỉ còn lại một cơ hội.”

Hắn lại thêm một lần nữa.

Một lần này vô cùng thuận lợi, con sóc kia không dám phản kháng nữa, để cho pháp trận kai bay vào đầu của nó.

Khi tất cả kết thúc, khế ước thành công.

Con sóc này trở hành sủng thú thứ ba của Cố Dương.

Hắn thật bất ngờ, con sóc này lại là Truyền Kỳ cấp hai.

Sau khi hai bên ký kết khế ước xong, Cố Dương có thể tiến hành trao đổi đơn giản với con sóc.

Dựa theo cách nói của nó, nó vốn là một con sóc bình thường. Vốn không phải là ma thú, có thể có được lực lượng hiện giờ đều vì một lần kỳ ngộ.

Nó dùng chi trước ra dấu, miệng nói chi chi, Cố Dương chỉ có thể nghe hiểu đại khái, nó không cẩn thận ăn phải thứ gì đó đã xảy ra dị biến. Đột nhiên có một ngày có được lĩnh vực cấm ma.

Nhưng mà chỗ kia ở đâu thì nó lại không nói ra được.

Thời gian quá lâu, khi đó nó còn chưa mở ra linh trí. Sau này xảy ra chuyện gì kinh khủng, nó rời khỏi chỗ kia, đi tới Mê Vụ sâm lâm.

Nó và người khổng lồ kia kết thành đồng bọn, an cư ở trong này, đến bây giờ đã hơn hai trăm năm rồi.

Người khổng lồ dẫn theo nó, làm không ít đồ tốt ở trong Mê Vụ sâm lâm, nó không hoàn toàn tiến giai mới có cấp bậc như hiện giờ.



Tiếp theo, Cố Dương mang theo con sóc, tiếp tục hành trình liệp sát của hắn.

Có được lĩnh vực cấm ma, hắn giết ma thú càng thêm dứt khoát nhanh gọn. Ma thú thường còn chưa phản ứng kịp đã bị hắn giết chết.

Thực lực của hắn còn mạnh hơn người khổng lồ kia, phối hợp với lĩnh vực cấm ma của sóc, lực sát thương càng thêm vĩ đại.

Sau khi lại giết thêm mấy con ma thú, bọn họ cuối cùng chụp hụt. Trong sào huyệt kia, con ma thú siêu giai kia lại không ở đó.

Sau đó lại vồ hụt hai nơi, hắn đã rõ ràng, chắc bị lộ tin tức rồi, những ma thú siêu giai đó đã chạy mất rồi.

Cố Dương không lãng phí thời gian nữa, thắng trận trở về.

Một chuyến này có thu hoạch cực kỳ phong phú, giết chết gần hai mươi ma thú siêu giai, trong đó có ba ma thú Quân Vương cấp.

Lại thu một con ma thú Quân Vương cấp làm sủng thú.

Uy hiếp xung quanh Tinh Linh vương đình đã thanh lý gần như không còn, tin tưởng trong một đoạn thời gian rất dài, Tinh Linh bộ tộc có thể nghênh đón thời kỳ hòa bình.

Càng quan trọng hơn là, số dư năng lượng của hắn đã đạt đến chín ngàn ba trăm điểm, gần phá đến một vạn.

Có thể nói là mùa thu hoạch lớn.





Cố Dương về thẳng thụ ốc thuộc riêng của hắn, lập tức mở hệ thống ra.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao hai trăm điểm năng lượng.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên. Ngươi trở thành người nhà của Nguyệt Thần ở Tây Đê đại lục, giết sạch mười lăm hắc ám cự long.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận