Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 260: Dã nam nhân

Chương 260: Dã nam nhân

Tâm trạng Triệu Hãn đang chìm trong phức tạp, vì vậy không nghe rõ thần tử kia đang nói cái gì.

Cuối cùng, thần tử kia nói xong, lui trở về vị trí.

Triều đình lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Thời điểm như thế này, ai cũng không dám tùy tiện lên tiếng.

Thần tử không dám nói, ba vị hoàng tử không biết phải nói gì cho phải.

Mà hoàng hậu lại không tiện lên tiếng, dù sao nàng cũng là hoàng hậu, thê nghe theo phu, tất nhiên không thể cướp hào quang của trượng phu.

Thật ra nàng đã có dự đoán về sự xuất hiện của hoàng đế.

Từ khi biết rất có thể hoàng đế đã tu luyện Thiên Cực Thần Công, nàng đã đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Kể từ giây phút nhìn thấy Triệu Dịch xuất hiện ở đây, nàng đã biết, Triệu Dịch bây giờ đã không còn là Triệu Dịch của ngày xưa nữa rồi.

Chỉ là nàng thật sự không có cách nào.

Triệu Dịch là hoàng đế của Đại Chu, cho dù thực lực bản thân thấp như thế nào, chỉ cần vẫn còn trong cung thì không có người nào có thể giết được hắn.

Bắt đầu từ tiền triều, hai triều đại, một ngàn năm qua, cũng không phải không có người muốn vào hoàng cung ám sát hoàng đế, nhưng cho đến bây giờ chưa từng có ai thành công.

Hạ đế chết bên ngoài Thần Đô.

Mà vị hoàng đế cuối cùng của Tần triều là sau khi Thần Đô bị đánh chiếm, bị rất nhiều cường giả mạnh mẽ xông vào hoàng cung đánh chết.

Dù nàng là hoàng hậu, nhưng cũng không cách nào ra lệnh cho ba vị cường giả Bất Lậu cảnh trong cung… À đúng rồi, bây giờ chỉ còn hai vị.

Hai người này chỉ nghe theo lệnh của hoàng đế.

Có hai người này ở đây, cho dù là ai đến hoàng cung cũng không làm được gì.

Cho dù nàng muốn giết hoàng đế, chỉ sợ vừa ra tay thì sẽ lập tức biến thành một cỗ thi thể.

Cho dù mời vị cường giả Pháp Lực cảnh - sư phụ của muội muội nàng ra cũng không làm nên chuyện gì.

Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, dù nhiều mưu kế cũng không chịu nổi một đòn.

Chuyện nàng có thể làm chính là giúp Cố Dương lẻn vào hoàng cung.

Hy vọng nam nhân nhiều lần tạo ra kỳ tích này có thể tạo ra thêm một kỳ tích nữa.



Lúc này, Triệu Dịch lên tiếng phá vỡ im lặng: “Mấy năm nay, hoàng hậu quản lý triều chính giúp trẫm, vất vả rồi, bây giờ sức khỏe của trẫm đã rất tốt, sau này hoàng hậu có thể ở trong cung hưởng phúc.”

Câu nói này giống như ném một tảng đá cực lớn vào trong hồ, cuộn trào sóng to gió lớn.

Người ở trong này, không ai là kẻ ngốc cả, đều nghe ra ẩn ý bên trong đó, hoàng đế muốn thu hồi quyền hành trong tay hoàng hậu.

Toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người, ngay cả thở lớn cũng không dám.

Mỗi người đều nhận ra, triều đình Đại Chu sắp thay đổi rồi.

Ngay cả ba vị hoàng tử và mấy vị phe bảo vệ hoàng đế kia cũng khiếp sợ bởi sự quyết đoán của hoàng đế.

Hôm nay hoàng đế như biến thành một người khác.

Trước kia, hoàng đế luôn do dự thiếu quyết đoán, kiêng dè cái này, lo lắng cái kia, có một chuyện mà vẫn luôn không quyết định chắc chắn được, thậm chí đưa ra quyết định rồi còn đổi ý, không thiếu lần sáng nắng chiều mưa, thay đổi xoành xoạch.

Bây giờ, mười năm trôi qua, ngày đầu tiên vào triều lại đã lập tức thu hồi quyền lực của hoàng hậu, đưa nàng trở về hậu cung.

Những người thuộc phe tin theo hoàng hậu đều đổ đầy mồ hôi, hệt như ngồi trên bàn chông.

Mười năm này, hoàng hậu nhiều lần thanh tẩy triều đình, đổi thành những người bằng lòng nghe theo lời nàng, lúc này mới hoàn toàn nắm giữ triều đình.

Nội các cũng được, lục bộ cũng tốt, gần như tất cả những đại thần trong này đều do một tay hoàng hậu đề bạt, bọn họ chỉ có thể đi theo hoàng hậu.

Bây giờ hoàng đế muốn trở lại làm chủ triều chính, vậy những người phe tin theo hoàng hậu như bọn họ phải làm sao bây giờ?

Nếu hoàng đế nhìn bọn họ không vừa mắt, một khi mất đi chỗ dựa, vậy chính là tường đổ mọi người đẩy.



Hoàng hậu đứng dậy, nói: “Cảm tạ hoàng thượng thương yêu, thiếp thân giống như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, về sau có hoàng thượng quản lý triều đình, nhất định khiến cho Đại Chu quốc thái dân an.”

Người ở nơi này đều giật nảy mình, dù thế nào cũng không ngờ nàng lại dễ dàng giao ra quyền lực như vậy.

Điều này không hề giống với tác phong của nàng.

Ban đầu dưới tình huống không có bất kỳ nền móng gì, nữ nhân này đã ngang nhiên vén màn lao ngục, đưa những đại thần vướng chân vướng tay vào bên trong ngục.

Từ đó về sau, nàng vẫn luôn nắm giữ quyền lực.

Bây giờ hoàng đế vừa lên tiếng, nàng không nói hai lời đã muốn lui khỏi vị trí, trở lại hậu cung, thậm chí không hề có chút phản kháng nào, thật sự rất khác thường.



Triệu Dịch nhìn nàng chằm chằm, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo của nàng, trong lòng cực kỳ thoải mái, loại cảm giác này hắn chưa từng cảm nhận được, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng.

Hoàng hậu lại bình tĩnh lùi về sau một bước, né tránh tay hắn, nói: “Vậy thiếp thân xin cáo lui.”

Triệu Dịch không ngờ nàng lại tránh né, không khỏi giận tím mặt: “Trẫm cho ngươi đi rồi sao?”

Lần này, tất cả mọi người đều nhận ra có chỗ nào đó không đúng rồi.

Hoàng đế là người có tính cách khá mềm yếu, chưa bao giờ nổi giận trước mặt mọi người.

Chứ đừng nói đến việc nổi giận với hoàng hậu ở trước mặt mọi người.

Đây chính là chuyện trước giờ chưa từng có.

Chuyện ngày hôm nay thật sự rất khác thường.

Hoàng hậu đứng vững lại, hỏi: “Không biết hoàng thượng còn có phân phó gì.”

“Trẫm lệnh cho ngươi, qua đây.” Hoàng đế vỗ vị trí trống bên cạnh, ra hiệu nàng ngồi vào bên cạnh hắn.

Động tác ngả ngớn khiến tất cả mọi người sợ ngây cả người.

Nơi này chính là Thừa Thiên điện, ở ngay trước mặt đám quần thần, hắn lại nói ra lời trêu ghẹo hoàng hậu như thế này.

Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, xin tự trọng!”



Nàng lại dám từ chối trẫm!

Lửa giận trong lòng Triệu Dịch chợt bùng cháy, lời mà tiếng nói kia từng nói không ngừng quanh quẩn trong đầu, lúc này trào dâng phun ra: “Tiện phụ nhà ngươi, trẫm móc tim móc phổi cho ngươi, cho ngươi từ một cung nữ ti tiện trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.”

“Ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi cái đó, ngay cả ‘Long Hoàng Cực Đạo’ cũng phá lệ dạy cho ngươi, thậm chí còn cho ngươi quản lý triều chính, từ ngàn đời xưa đến nay, có hoàng hậu nào sánh bằng ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận