Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 593: Quỷ dị

Chương 593: Quỷ dị

Cố Dương nói, “Lần này làm phiền tiền bối.”

“Không thú vị.”

Giọng nói dõng dạc kia thì thầm một câu rồi không lên tiếng nữa.

Cố Dương cũng không biết câu nói mới vừa rồi kia có chỗ nào không đúng, cũng lười suy nghĩ.

Những linh bảo cao giai này, cao ngạo lạnh nhạt một chút đều là bình thường.

Linh bảo nói nhiều giống như Tru Yêu kiếm xem ra vẫn là số ít.

Hắn mang theo cái chùy vàng nặng nề này, rời khỏi Thần Binh điện, sau đó đi đến truyền tống trận gần nhất.

Trong thiên đình, khắp nơi đều có truyền tống trận, hình thành một hệ thống giao thông khổng lồ mà phức tạp.

Có thể xem như tiên cung này thành một thành thị cực lớn, truyền tống trận tương đương với ga tàu điện ngầm hoặc trạm xe buýt, nhưng mà hiệu suất cao hơn phương tiện công cộng và tàu điện ngầm không biết bao nhiêu lần, đều đến nơi trong nháy mắt.

Ba người Cố Dương thông qua truyền tống, đến một chỗ u ám.

Không gian xung quanh âm trầm, không có một chút tia sáng, nếu có thì chỉ là rét lạnh tận xương tủy.

Vân Hoa có tu vi thấp nhất không tự chủ được sợ run cả người.

Chút tăm tối ấy không làm khó được bọn họ, mở to mắt ra nhìn, nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh bốn phía.

Cố Dương cảm giác được bốn phía có một luồng áp lực khó hiểu, nhưng mà khi luồng áp lực kinh khủng kia đến bên cạnh hắn lại bị áo giáp vàng trên người hắn ngăn cách ở ngoài.

Nơi này giống với chỗ như Trấn Yêu tháp, có lực khắc chế rất mạnh đối với ma vật. Nhưng mà thiên binh thần tướng của thiên đình lại không hề nhận lấy một chút ảnh hưởng nào.

Có thể nói, chiếm cứ ưu thế sân nhà thật lớn.

Nhưng Cố Dương lại vẫn hơi cảnh giác, ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có ma vật có thể phá tan trói buộc, tuyệt đối không phải là ma vật bình thường.

Hắn nhắc nhở một câu, “Cẩn thận một chút.” Rồi đi thẳng về phía trước.

Mới vừa tiến vào tiên ngục, Hàng Ma xử trong tay hắn đã truyền đến sức nóng nhè nhẹ, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.

Nếu như không ngoài ý muốn, phương hướng nó đang chỉ chính là chỗ của ma vật kia.

Cũng không biết ma vật có dáng vẻ gì.

Trong lòng Cố Dương ít nhiều gì hơi khẩn trương, luôn sẽ khá cẩn thận với những thứ không biết.

Ba người bọn họ không ngừng đi vào sâu trong, dọc theo đường đi, không hề nhìn thấy vật còn sống nào.

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, thiên đạo sụp đổ, thứ bị ảnh hưởng không chỉ có mỗi tu sĩ, tất cả những tồn tại siêu phàm như quỷ quái ma yêu này đều sẽ bị ảnh hưởng.

Dưới cọ rửa của thời gian, ma vật bị trấn áp ở trong tiên ngục tự nhiên cũng sẽ tan biến đi.

Dù sao, thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Cố Dương lại càng khẩn trương hơn.

Vậy có ý nghĩa rằng, ma vật tránh thoát khỏi trói buộc kia nhất định là tồn tại khủng bố nhất trong rất nhiều ma vật, trải qua gần vạn năm nhưng vẫn không tan biến đi.

Đột nhiên, Cố Dương cảm giác Hàng Ma xử trong tay bất ngờ nóng bỏng lên, bắt đầu nuốt tiên nguyên trong cơ thể hắn, vốn không hề thương lượng.

Hắn biết ma vật kia ở ngay gần đây.

“Các ngươi cuối cùng đã đến.”

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.

Trong giọng nói già nua kia mang theo một chút suy yếu với mỏi mệt.

Cố Dương cũng đã thấy một lão giả khô gầy, đang bám tường khó khăn di chuyển tới trước.

Toàn thân lão giả kia gầy giống như da bọc xương, tóc gần như rụng sạch, quần áo trên người rách nát tơi tả, thoạt nhìn còn tưởng là một thây khô chui từ trong lòng đất ra.

Hơi tương tự với thây khô trong lòng đất chỗ hoàng cung.

Khác biệt chính là người trước mắt này đã gần như không có chút sức sống nào nữa rồi.

Đây chính là ma vật cấp bậc Thiên Tiên?

Trong lòng hắn thật hoài nghi, nhưng phản ứng của Hàng Ma xử trong tay đang nói cho hắn biết rằng, chắc chắn là ma vật không thể nghi ngờ.

Vũ Minh lão đạo và Vân Hoa ở phía sau hắn đều như gặp kẻ địch mạnh, đồng thời giơ linh khí trong tay lên.

Hai món linh khí này đều được lĩnh từ trong Thần Binh điện, một hạt châu, còn có một cung tên, đều là linh bảo chí dương chí cương, chuyên phá tà ma.

Lão giả giống như thây khô kia nhìn chằm chằm vào Hàng Ma xử trong tay Cố Dương, dùng giọng nói khô khan nói, “Hàng Ma xử, năm đó Thái Hoa luyện chế ra ngươi, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ vì phản bội của ngươi mà chết.”

Cố Dương cảm giác tốc độ Hàng Ma xử hấp thụ tiên nguyên trong cơ thể hắn trở nên nhanh hơn, trong lòng khẽ động.

Tiên nguyên trong cơ thể hắn sao dễ dàng bị hút đi như vậy chứ?

Hắn vừa khống chế tốc độ tiên nguyên phát ra vừa hỏi, “Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”

Lão giả không đáp mà hỏi lại, “Tạo Hóa Ngọc Điệp nói với ngươi như thế nào?”

Tạo Hóa Ngọc Điệp?

Chắc đang nói đến ý chí trong tăm tối kia đi.

Cố Dương thầm nghĩ trong lòng, ăn ngay nói thật, “Kêu chúng ta đến trấn áp ma vật.”

“Ma vật?”

Lão giả khẽ nhếch miệng, giống như đang cười, lại giống như không thể cười thành tiếng, “Không thể ngờ nổi, có một ngày bổn tọa lại sẽ trở thành ma vật bị trấn áp.”

Lão giả không định ra tay, cứ đứng ở đó nói chuyện phiếm với Cố Dương.

Trong lòng Vũ Minh lão đạo ở sau lưng lại hơi sốt ruột, thượng tiên này không khỏi quá dong dài.

Tiên ngục này là nơi nào chứ?

Thứ có thể bị trấn áp ở trong đây đều là tồn tại cực kỳ khủng bố, đừng thấy thây khô trước mắt có lẽ giống như đã sắp mất đi sức sống, nhưng nó có thể tồn tại từ thời Thượng Cổ cho đến nay, sao có thể đơn giản như vậy được?

Phương pháp đối phó tốt nhất chính là vừa xuất hiện đã lấy chiêu thức lôi đình, diệt sát nó.

Ma vật giống như vậy giỏi nhất mê hoặc lòng người, một khi thượng tiên này bị mê hoặc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Vũ Minh lão đạo có lòng nhắc nhở, lại lo lắng sẽ chọc giận đối phương, không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho Vân Hoa ở bên cạnh, để cho nàng đề cao cảnh giác.



“Tiền bối có thể tồn tại đến bây giờ ở chỗ như thế, nhất định là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.” Cố Dương nói lời này là chân thật thành khẩn.

Bị trấn áp ở trong tiên ngục, còn có thể tồn tại từ thời Thượng Cổ cho đến bây giờ, nói người này là Thiên Tiên, quỷ đều không tin.

Nhiệm vụ này nhất định là chơi trò lừa đảo.

Lão giả này hơn phân nửa là tu vi Thiên Tiên hiện giờ có được, nhưng vào thời dại Thượng Cổ thì tuyệt đối không chỉ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận