Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 519: Chém Thiên Tiên (2)

Chương 519: Chém Thiên Tiên (2)

Nhưng muốn đoạt được Vấn Tâm kính từ chỗ Phó Vạn Sinh lại không phải chuyện dễ dàng gì.

Tu vi của Phó Vạn Sinh đã ở trên hắn, nếu thật sự liều mạng, hắn không có phần thắng đầy đủ, lỡ như để tên phản bội kia chạy thoát, vậy về sau để tìm được cơ hội như này sẽ không có khả năng rồi.

Vân Phiêu Miểu đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng chờ được đến một cơ hội tuyệt hảo này.

Hắn lớn tiếng dọa người, hạ một biểu tượng giả khó có thể chiến thắng được ở trong lòng Phó Vạn Sinh, sau đó lại lợi dụng Diệp sư muội dao động tâm thần đối phương, cuối cùng thành công đoạt lại được Vấn Tâm kính.

Vấn Tâm kính trong tay, chỉ là một Phó Vạn Sinh đã không đáng để lo.

Hắn lại mượn dùng lực lượng của Phó Vạn Sinh, sử dụng một tia lực lượng của Sơn Hà đồ, vây khốn những người khác ở đây.

Đến tận đây, hắn đã hoàn toàn nắm được thế cục trong tay, có thể nói thu được toàn thắng.

Tiếp theo chính là hỏi ra bí mật lớn từ trên người Diệp sư muội rồi.

Sơn Hà đồ do sư tôn hắn ban tặng, có thể nói, Thanh Đế sư tôn của hắn mới là chủ nhân chân chính của Sơn Hà đồ.

Người có thể khiến cho nguyên linh của Sơn Hà đồ phản bội hắn cũng chỉ có vị sư tôn kia.

Ở trong các đệ tử của sư tôn, luận về tư chất, luận về ngộ tính luận về thực lực, hắn đều ở trên Diệp sư muội.

Sư tôn lại lưu lại cửa sau trong Sơn Hà đồ này, xếp tầm quan trọng của sư muội trước cả hắn chủ nhân của Sơn Hà đồ.

Việc này quá mức khác thường.

Sư tôn của hắn là một trong ngũ phương thiên đế, sau lưng mỗi một hành động nhất định có toan tính thật sâu.

Những năm này hắn vẫn luôn nghĩ, trên người Diệp sư muội kia rốt cuộc có che giấu bí mật gì?

Năm đó, nếu như không phải nguyên linh của Sơn Hà đồ phản bội, hắn đã trấn áp ba vị Thiên Tiên khác ở trong Sơn Hà đồ, cướp đoạt đạo uẩn trên người bọn họ, khiến Sơn Hà đồ biến đổi thành một thế giới chân chính…

Nguyên linh của Sơn Hà đồ đột nhiên phản bội, đã hủy tất cả đi.

Cuối cùng hắn mới lưu lạc đến nước này.

Hiện giờ kể cả tiểu tử Nguyên Anh kỳ cũng dám nói bậy nói bạ ở trước mặt hắn.

“Thì tính sao?”

Trong lời nói nhìn như bình tĩnh này ẩn chứa sát khí cường đại.

Vấn Tâm kính trong tay hắn vừa chuyển, sáng rọi đủ màu sáng lên.

Trong nháy mắt, trên mặt gương xuất hiện bóng dáng của Cố Dương.

“Dừng tay!”

Văn Giác và viện trường đã được tự do ở bên cạnh gần như đồng thời ra tay.

Bọn họ mới vừa nhìn rõ sau khi Phó Vạn Sinh bị tấm gương kia chiếu vào đã giống như mất đi hồn phách, biết được sự lợi hại của linh bảo này.

Vừa ra tay đều là tấn công vào điểm yếu của kẻ địch.



Vân Phiêu Miểu không thèm để ý đến đòn tấn công của hai người này, cho dù hắn sa đọa đến cỡ nào thì cũng không phải là người mà một kẻ trọng thương chưa lành cộng thêm một Thiên Nhân mới vừa đột phá có thể khiêu chiến được.

Trong tay áo bên kia của hắn bay ra một sáng rọi giống như dải lụa, chính là một thanh phi kiếm, bay về phía tiểu tử Nguyên Anh kỳ kia.

Một kiếm này chĩa thẳng vào chỗ hiểm.

Vân Phiêu Miểu vừa ra tay là một bộ quyền thuật tổ hợp. Vốn không cho hắn cơ hội thở dốc.

Có thể thấy được hắn thật sự cực kỳ coi trọng tiểu tử Nguyên Anh kỳ này.

“Hả?”

Hắn nhanh chóng phát hiện được chỗ không đúng, khi phi kiếm kia bay đến trước ngực tiểu tử thì đột nhiên mất đi cảm ứng, bị lực lượng nào đó xóa đi linh thức của nó.

Làm sao có thể?

Vân Phiêu Miểu thấy tiểu tử kia chìa tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy phi kiếm của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo. Trong lòng không khỏi chấn động mạnh.

“Hắn không bị lạc trong Vấn Tâm kính sao?”

Vấn Tâm kính soi thẳng vào lòng người, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên, ở trước mặt Vấn Tâm kính đều phải trực tiếp đối diện với tra hỏi của nội tâm.

Từ sau khi hắn có được linh bảo này vẫn không soi mà không có lợi, cho dù kẻ địch mạnh đến cỡ nào, bị Vấn Tâm kính chiếu vào, trong tạm thời khó mà tránh thoát được khỏi trong tra hỏi của nội tâm.

Cho dù uy lực của nó hiện giờ giảm mạnh, cũng tuyệt đối không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể chống đỡ được.

Vì sao đối phương lại không bị ảnh hưởng gì chứ?

Vân Phiêu Miểu thật sự nghĩ không ra.



Trong lòng Cố Dương lại biết rõ đã có chuyện gì.

Cuối cùng hắn đã biết vì sao Thiên Tiên Thượng Cổ này lại không thể tạo thành phiền toái gì cho hắn.

Thằng cha này bị hắn khắc chế đến khít khao.

Không gian giam cầm của Sơn Hà đồ bị lĩnh vực cấm ma của hắn phế ngay lập tức.

Vấn Tâm kính thì bị thần thông Chúc Long của hắn phế ngay lập tức.

Thần thông Chúc Long đủ để nhìn thấu tất cả huyễn thuật và huyễn cảnh.

Pháp thuật của Vấn Tâm kính, nói trắng ra chỉ là một loại huyễn thuật cao giai. Dưới con mắt của Chúc Long có thể xuyên thấu vô cơ sở, tra hỏi tâm linh của Vấn Tâm kính đã mất đi hiệu lực khi ở trên người hắn rồi.

Hai thủ đoạn chặn địch lợi hại nhất của Vân Phiêu Miểu đều bó tay với hắn, đã định trước thất bại này.

“Đến lượt ta!”

Một chữ đầu tiên của Cố Dương vừa ra khỏi miệng, người đã đi đến trước mặt Vân Phiêu Miểu, Nhân Hoàng kiếm chém xuống.

Chiêu thức thứ hai của Nhân Hoàng kiếm, Trảm Thần!

Đây là chiêu thức hắn đã lĩnh ngộ ra được trước khi đến đây, khi lĩnh ngộ ý chí võ đạo.

Cũng là điểm tự tin để hắn dám tiến vào trong vũng nước đục này.

“Hừ!”

Vân Phiêu Miểu phản ứng nhanh chóng đến cỡ nào, khi hắn chưa đến gần đã làm ra phản ứng, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.

Đúng lúc này, Vấn Tâm kính trong tay hắn sáng lên một tia sáng màu vàng. Cuối cùng kéo chặt lại thân thể của hắn.

“Ngươi dám!”

Vân Phiêu Miểu kinh sợ quát lên.

Đường kim quang kia chính là một chút chân linh của Phó Vạn Sinh mới vừa rồi đã hút vào trong kính.

Vào thời khắc mấu chốt, chân linh của hắn lại một lần nữa kéo bước chân chạy trốn của Vân Phiêu Miểu lại, giống như lịch sử tái diễn.

Khoảnh khắc tiếp theo, Nhân Hoàng kiếm đã chém đến, một kiếm xẻ đôi thân thể của Vân Phiêu Miểu.

“Trảm Huyền –”

Hắn chỉ kịp nói ra hai chữ, tiếng nói đã im bặt lại.

Nguyên thần của hắn hoàn toàn bị diệt sát ở dưới một kiếm này.

Một vị Thiên Tiên Thượng Cổ, ngã xuống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận