Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 472: Tây Đê đại lục (2)

Chương 472: Tây Đê đại lục (2)

Tất cả đều phải quy công lao trên trên “Chủ nhân” kia.

Khế ước mà hai người ký kết là chủ tớ, thể xác và tinh thần của nàng đều phải kính dâng cho chủ nhân. Nhưng mà thần khế ước của Tây Đê đại lục sẽ không đặt ra khế ước hoàn toàn không công bằng.

Phải trả cái giá lớn như vậy, làm nô bộc cũng có thể nhận được bồi thường từ chỗ khác. Một điểm trong đó chính là sau khi cảnh giới của “Chủ nhân” tăng lên thì nàng cũng có thể được đến một ít chỗ tốt, nhận được tăng lên tương ứng.

Khi Y Phù thông qua khế ước này thành công đột phá, trở thành cường giả Truyền Kỳ thì không hề có bất cứ hoài nghi gì đối với thân phận của “Chủ nhân” nữa.

Vài ngày này nàng luôn luôn trong minh tưởng, củng cố thực lực của bản thân.

Giữa chừng, nàng đột nhiên cảm ứng được Cố Dương đang ở ngay gần đây, nhất thời giật mình tỉnh lại, vội vàng đuổi tới.

Nhưng mà tốc độ của nàng kém Cố Dương nhiều lắm, ngược lại càng đuổi càng xa.

Nàng quýnh lên nên đã thông qua lực lượng của khế ước, dùng nó để thu hút sự chú ý của Cố Dương.

Cuối cùng, Cố Dương dừng lại.

“Chủ nhân ——”

Khi Y Phù nhìn thấy Cố Dương, tâm tình đã hoàn toàn khác trước, trong lòng thân cận mang theo quyến luyến, trong sùng kính còn mang theo một chút cuồng nhiệt.

Cố Dương bị tiếng gọi ẩn chứa tình cảm phong phú này của nàng làm giật mình, nhìn ánh mắt hơi cuồng nhiệt của nàng, trong lòng ngược lại nghi ngờ.

Nàng đang điên khùng gì vậy?

Lúc trước nàng đều vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, mặc dù có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, nói cái gì làm cái đó, nhưng thái độ lạnh như băng kia có thể nhìn ra được mâu thuẫn trong lòng nàng.

Hiện giờ thái độ lại đột nhiên có thay đổi một trăm tám mươi độ, nhìn dáng vẻ của nàng, cảm giác giống như nếu hắn kêu nàng đi chết, nàng đều sẽ không chút do dự mà tự sát.

Cố Dương thật sự nghĩ không ra, mới vài ngày, trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như vậy.

Cảm giác giống như bị người tẩy não.

“Khế ước chủ tớ kia bá đạo như vậy à? Kể cả tư tưởng của người ta đều có thể hoàn toàn vặn vẹo?”

Hắn tự nhiên hiểu sai.

“Tinh Linh mẫu thụ khô héo, đã trăm năm rồi Tinh Linh bộ tộc không có sinh mạng mới ra đời. Tiếp tục như vậy, một hai trăm năm sau, Tinh Linh bộ tộc sẽ diệt vong, xin chủ nhân ra tay cứu giúp.”

Y Phù nói đến cảnh khốn khó của Tinh Linh bộ tộc, nước mắt đều chảy xuống.

Cố Dương nghe được lời của nàng, thế mới biết vì sao các nàng phải chạy từ Tây Đê đến Thần Châu, chính vì cứu vớt Tinh Linh mẫu thụ.

Chí Dương đinh kia chắc là mấu chốt để cứu Tinh Linh mẫu thụ. Bảo sao nàng cam nguyện làm nô bộc cho hắn để đổi lấy Chí Dương đinh.

Tinh thần hy sinh như vậy thật sự khiến người ta cảm động và đồng tình.

Nhưng mà…

“Việc này thứ cho ta bất lực.”

Hiện giờ bản thân hắn còn khó bảo toàn, đừng nói hắn không biết cứu Tinh Linh mẫu thụ như thế nào, cho dù biết cũng phải qua được cửa ải trước mắt này đã.

“Thần Châu cách Tây Đê đại lục quá mức xa xôi, bay qua phải mất một năm nửa năm…”

Y Phù vội vàng nói, “Chủ nhân, ta có biện pháp, có thể đến Tây Đê đại lục trong thời gian ngắn.”

Cho dù như vậy, ta vẫn không thể đi…

Cố Dương đang định cự tuyệt, nói đến bên miệng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, ánh mắt chợt sáng ngời.

Tây Đê đại lục chẳng phải là một nơi có thể kiếm được năng lượng sao?

Đây quả thật là buồn ngủ đưa gối đầu tới.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, nói, “Nào, nói cho ta nghe xem, tình cảnh của Tinh Linh tộc các ngươi. Còn có, thế cục của Tây Đê đại lục.”

Y Phù vui mừng quá đỗi, bắt đầu thuật lại tình hình của Tinh Linh bộ tộc, “Hiện giờ Tinh Linh bộ tộc chúng ta sinh hoạt trong Mê Vụ sâm lâm…”

Cố Dương nghe thật nghiêm túc, thường ngắt lời hỏi vài câu.

Hắn hỏi thật cẩn thận, từ Tinh Linh bộ tộc đến thế lực đối địch, rồi đến những thế lực lớn khác, có cường giả nào vân vân.

Nếu định xông pha đến Tây Đê đại lục, tự nhiên phải biết người biết ta mới được.

Trong bất tri bất giác, đã đến buổi tối.

Cố Dương cũng đã có hiểu biết đại khái đối với thế cục của Tây Đê đại lục, cũng biết kẻ địch lớn nhất của Tây Đê đại lục là ai, còn có xung quanh có thế lực đối địch và thế lực hữu nghị nào.

Cuối cùng, hắn hỏi một câu mấu chốt nhất, “Ngươi nói biện pháp trong khoảng thời gian ngắn nhất đi đến Tây Đê đại lục là cái gì?”

Y Phù chỉ vào dấu ấn trên mi tâm mình, nói, “Đây là thần khí được mẫu thân đặt trong cơ thể ta khi ta sinh ra, tên là Tân Nguyệt Chi Giới, có thể tiến hành truyền tống khoảng cách siêu xa, có thể trực tiếp trở lại Mê Vụ sâm lâm.”

Cố Dương thật sự không nghĩ tới trên người nàng lại còn có át chủ bài như vậy.

Có thể vượt qua khoảng cách giữa hai đại lục, thần khí chỗ mi tâm nàng thật sự không hề đơn giản.

Tây Đê đại lục và Thụy Cầm đại lục không hề giống nhau.

Trên thực tế Thụy Cầm đại lục chính là một thế giới động thiên, là Bồng Lai động thiên thời Thượng Cổ.

Tây Đê đại lục lại thật sự tồn tại trên thế giới này, một đại lục khác. Chung Tử Lâm đã từng sinh tồn ở đại lục khác kia mấy trăm năm.

Còn có một vấn đề càng quan trọng.

Cố Dương hỏi, “Sau khi đến Tây Đê đại lục, có thể trong vòng mười ngày trở về không?”

“Có thể.” Y Phù nói, “Tân Nguyệt Chi Giới còn hai cơ hội truyền tống cuối cùng.”

Nói xong nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói, “Nhưng mà, Tân Nguyệt Chi Giới chỉ có thể sử dụng năng lực truyền tống được khi ánh trăng xuất hiện.”

Mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng ánh trăng còn chưa xuất hiện.

Cố Dương gật đầu, tỏ vẻ đã rõ rồi, không nói nữa.

Sau đó, hắn lặng lẽ mở hệ thống, mở ra một lần mô phỏng.

[Hai mươi ba tuổi, ngươi đã là Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên…]

[Ngươi đi theo Y Phù, dùng truyền tống trận khoảng cách siêu xa đi tới Tây Đê đại lục. Ngươi hỗ trợ Tinh Linh bộ tộc, tìm ra được vấn đề của Tinh Linh mẫu thụ, lại bị người ám tóa, bị đánh vào vực sâu.]

[Ngươi phát hiện ra lực lượng của Xích Minh thiên ở trong vực sâu này, bị vây công bởi vô số Hồn Yêu, nửa tháng sau, ngươi bị tiêu hao chết, hưởng dương hai mươi ba tuổi.]

“Má nó chứ.”

Cố Dương xem xong nội dung của lần mô phỏng này, thốt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận