Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 242: Nhân gian luyện ngục (2)

Chương 242: Nhân gian luyện ngục (2)

[Lại ba năm nữa, cửa vào bí cảnh đột nhiên sụp đổ. Các ngươi bị ép rời khỏi bí cảnh, mới phát hiện nhân gian đã thành luyện ngục. Các ngươi mới vừa ra ngoài đã bị vô số quỷ vật vây công.]

[Một năm sau, các ngươi rơi vào vòng truy sát của một vài quỷ vật cấp bậc Pháp Lực cảnh, chết trận tại chỗ, hưởng thọ ba mươi sáu tuổi.]

Tình tiết kiểu gì thế này?

Nhân gian biến thành luyện ngục, quỷ vật hoành hành, thần thoại à?

Việc này còn khủng bố hơn cả Tinh La tông và Vạn Tượng môn xâm lấn.

Vấn đề là sao lại có thể biến thành như vậy?

Tứ đại thánh địa đâu rồi?

Lạc Vương đâu? Tần Vũ đâu? Diệp Lăng Ba đâu?

“Có phải thế giới này bị ta phá nát rồi không vậy?”

Không hiểu sao Cố Dương lại sinh ra lo lắng như vậy.

Hắn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy hơn phân nửa có liên quan đến vị hoàng đế kia, Thiên Cực Thần Công, mà điểm mấu chốt nhất chính là độc thủ sau lưng, Xích Minh thiên!

Thứ mê hoặc Thiên Cực đạo nhân chính là nó.

Thứ truyền “Diệt Thần Cửu Thức” và “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết” cho Vũ gia cũng là nó.

Thứ kiến Xích Tôn giáo tạo phản, khuấy động thiên hạ tranh đấu cũng là nó.

Cho dù là Thiên Cực Thần Công hay là Diệt Thần Cửu Thức thì đều không phải công pháp đứng đắn gì, rõ ràng là một tà môn.

Có thể thấy được Xích Minh thiên này cũng không phải thứ tốt lành gì.

Khả năng cao nguyên nhân khiến nhân gian biến thành luyện ngục cũng chính là do một tay nó tạo thành.

Nói cách khác, hoàng hậu không thể đánh thắng hoàng đế.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi sáu tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi sáu tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm ba mươi sáu tuổi.]

“Ta chọn một.”

Tức thì, trên người Cố Dương xuất hiện tầng ngọn lửa mãnh liệt, lại hóa thành phượng hoàng một lần nữa.

“Thần Hoàng Quyết” tầng thứ tư đã thành!

Ngay sau đó, hắn lại hóa thân thành bạch hổ và huyền vũ.

“Thần Hổ Quyết” và “Thần Quy Quyết” cũng đều luyện thành tầng thứ hai.

Khi tất cả bình ổn trở lại, hắn mở mắt, nhìn thấy Hi Hoàng đang đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt toàn là vẻ khiếp sợ.

Cố Dương thầm thở dài một hơi, biết không giấu giếm được nữa, “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” là công pháp của Hạ đế, nàng không thể không biết nó.

Hắn đang định mở miệng, Hi Hoàng lại kinh hãi kêu lên: “Phụ thân, vì sao ngươi lại dung hợp nhiều huyết mạch như thế? Nếu xảy ra xung đột, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”

“Nữ nhi biết ngươi muốn học theo Hạ đế kia, dung hợp huyết mạch của chín loại thần thú để đột phá cực hạn của Thiên Nhân, nhưng mà làm như vậy quá nguy hiểm. Hạ đế trời sinh thần kỳ, có được chín nguyên thần nên mới có thể tu thành môn công pháp này. Tuy rằng phụ thân có thể niết bàn, bất tử bất diệt, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy được.”

Cố Dương hơi sửng sốt, chuyện này hắn thật sự cũng không ngờ đến: “Vì sao Hạ đế lại có chín nguyên thần vậy?”

“Có người nói hắn là hậu duệ của điểu thần thú chín đầu Thượng Cổ, cũng có người nói hắn tu luyện một môn thần thông Thượng Cổ, chính bởi vì như thế nên hắn mới có thể chứa đựng sức mạnh của chín loại thần thú lên trên người, vô địch khắp thiên hạ.”

Có nghĩa là những công pháp uy lực cường đại này, không có một cái nào không hố người ta.

Cố Dương cảm thấy cần phải hiểu rõ Hạ đế hơn một chút, miễn cho bị môn công pháp này chơi một vố.

Nhưng mà trước mắt thì thôi, hắn còn chưa cảm thấy sức mạnh của vài loại huyết mạch có xung đột gì cả.

Sức mạnh của bốn loại huyết mạch chồng lên, cường độ thân thể của hắn đã đạt đến một mức độ đáng sợ, ngay cả cường giả Kim Thân tam trọng cũng không cách nào so sánh được với hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn không cần phải lo lắng vì vấn đề này.

Hiện giờ vấn đề lửa sém lông mày hơn chính là giải quyết vị hoàng đế kia như thế nào.

Không giải quyết được người này, mười mấy năm sau, toàn bộ nhân gian đều sẽ biến thành luyện ngục, không ai có đường sống cả.

Cố Dương đuổi Hi Hoàng đi rồi lại một lần nữa mở hệ thống ra, mở thêm một lần mô phỏng nữa.

[Hai mươi hai tuổi…]

[Ngươi tới Trích Tinh các, cầu kiến viện trưởng Văn viện, sau khi được gặp mặt, ngươi nói thẳng chuyện U Minh tông sắp đột kích…]

[…Ngươi nhận ủy thác của viện trưởng Văn viện, đi tới thế giới động thiên cùng với Diệp Lăng Ba, tìm kiếm một người. Một tháng sau, các ngươi nhiều lần trải qua nguy nan, tìm được người đó, cùng nhau trở về Văn viện.]

[Hai tháng sau, người đó một người một kiếm đi đến Hắc Hồn cốc, san bằng U Minh tông.]

[Sau khi trở về Thần Đô, người đó đột nhiên xông vào hoàng cung, quyết chiến một trận với hoàng đế, cuối cùng không địch lại, chạy ra khỏi hoàng cung. Hoàng đế đang định đuổi theo, một luồng kiếm ý bay ra từ Văn viện, chém chết hoàng đế.]

[Đồng thời, hai vị cường giả Bất Lậu cảnh xuất hiện, mở thông đạo không gian, một luồng ý chí khủng bố phủ xuống Văn viện, một cuộc đại chiến kinh hoàng bùng nổ.]

[Thời khắc mấu chốt, Lạc vương đã đuổi đến, nhưng vẫn không địch lại. Cuối cùng, viện trưởng Văn viện chết, Lạc vương bị thương nặng, toàn bộ Thần Đô bị ma khí đến từ không gian dị độ nhuốm bẩn, thương vong vô số.]

[Ngươi đưa theo đám người Diệp Lăng Ba và Hi Hoàng nhân cơ hội mở cổng vào bí cảnh thần đàn tế thiên, thả cường giả Bất Lậu cảnh đó ra, rồi thừa cơ trốn vào trong đó.]

[Tám năm sau, Diệp Lăng Ba đạt đến Bất Lậu cảnh đỉnh phong, tìm thời cơ đột phá đến Thiên Nhân cảnh.]

[Năm năm nữa, cổng vào bí cảnh bị người khác cưỡng ép phá vỡ, một luồng ý chí khủng bố đánh tới, ngươi chết, hưởng thọ ba mươi lăm tuổi.]

Cố Dương xem xong mô phỏng lần này, nhíu mày.

Quả nhiên giống như dự liệu của hắn, nguyên nhân khiến nhân gian biến thành địa ngục chính là do Xích Minh thiên kia gây nên.

Nhưng đại lão kia cũng quá mạnh, lấy một địch hai mà vẫn giành được thắng lợi hoàn toàn, hai vị Thiên nhân một chết một bị thương.

Xem ra chỉ dựa vào viện trưởng Văn viện và Lạc vương thì vẫn chưa đủ, muốn ngăn cản nó thì phải tập hợp thêm nhiều cường giả hơn nữa mới được.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi lăm tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi lăm tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm ba mươi lăm tuổi.]

“Ta chọn một.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận