Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 172: Đại công tử bị bắt rồi

Chương 172: Đại công tử bị bắt rồi

Dù sao đến khi hắn đột phá đến Thần Thông cảnh thì vẫn còn có thể trở về thăm các nàng được.

Cố Dương đang chạy đi, đột nhiên bả vai bị người vỗ một cái, không khỏi chấn động, quay đầu nhìn lại, mới thở phào một hơi.

Người đến là Vũ Nhị.

Hắn tấm tắc lấy làm lạ: “Sao lần này tiểu tử ngươi lại đi có một mình vậy? Những hồng nhan tri kỷ kia đâu rồi?”

Cố Dương giả bộ như không nghe thấy hắn trêu chọc, nói: “Vì sao lần trước tiền bối đi mà không từ biệt vậy?”

Vũ Nhị nói: “Đột nhiên có hai con ruồi đáng ghét bay tới, lão phu không muốn đối diện với bọn chúng nên chỉ có thể tránh né.”

“Nào, để lão phu dạy ngươi đao thứ hai của ‘Thiên Vấn Cửu Đao’.”

“Việc này không vội.”

Cố Dương nói: “Ta còn có một việc muốn làm.”

“Chuyện gì?”

“Đi tìm Lâm gia tính sổ.”

“Lâm gia Giang châu?”

Vũ Nhị nghe vậy tức giận nói: “Tiểu tử ngươi có phải mất trí rồi không? Lâm gia Giang châu là một nhánh của Lâm gia, không phải ai đều có thể trêu chọc được, chỉ ngươi…”

Nói đến đây, yết hầu hắn như bị bóp nghẹt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Dương, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra, giống như gặp quỷ: “Ngươi… ngươi… Kim Thân?”

Đến bây giờ hắn mới phát hiện ra sự khác biệt trên người Cố Dương, nhìn kỹ lại thì tên tiểu tử này đã Kim Thân rồi!

Cho dù Vũ Nhị hiểu biết sâu rộng, nhưng khi gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi này vẫn cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Tốc độ tu hành của Cố Dương thật sự liên tiếp thay đổi nhận thức của hắn.

Hắn đã dốc hết khả năng đánh giá cao Cố Dương, nhưng thật sự không cách nào tưởng tượng được tiểu tử này ngưng tụ ra Kim Thân trong thời gian chưa đến một tháng như thế nào.

Vũ Nhị không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự không phải là đại năng Thượng Cổ chuyển thế à?”

Cố Dương cười nói: “Nếu ta nói là đúng, tiền bối sẽ như thế nào.”

“Đương nhiên là ôm chặt lấy đùi ngươi rồi.”

Vũ Nhị nói đùa một câu, gạt chủ đề này qua một bên, trầm ngâm nói: “Bây giờ ngươi chỉ còn thiếu nửa bước nữa sẽ bước vào Thần Thông cảnh rồi, trái lại có thể đi thăm dò Lâm gia Giang châu, nếu như gặp phải Kim Thân cảnh, cho dù không địch lại thì chạy thoát vẫn không khó lắm.”

Lâm gia Giang châu là một nhánh của Lâm gia - một trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, có thể độc bá một châu, đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

Ý tứ trong lời nói của Vũ Nhị chính là, suy đoán hơn phân nửa Lâm gia Giang châu có cường giả Kim Thân cảnh tọa trấn.

“Nghe nói từ trước đến nay Lâm gia này làm việc khiêm tốn, không hề tham dự vào chuyện trên giang hồ và trong triều đình.”

Cố Dương cảm thấy nhất định phải hiểu thêm về Lâm gia một chút.

Vũ Nhị hừ một tiếng: “Đó là hiện giờ, hơn bốn trăm năm trước kia, Lâm gia vẫn luôn tự cho mình đứng đầu chín gia tộc lớn trong thiên hạ, làm việc bá đạo không biết bao nhiêu…”



Bên kia cũng có một già một trẻ đang bàn luận về Lâm gia này.

Người trẻ tuổi là một nữ tử, mặc nam trang, nhưng vết son phấn trên mặt quá nặng, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra được đây là một nữ tử.

Nàng cưỡi trên một con thần mã có màu lông vàng kim óng ánh, nói: “Lâm gia này sớm đã xuống dốc, mấy trăm năm giống như rùa đen rụt đầu, núp ở Ninh châu, không hề có nhân vật nào quá mức xuất chúng, chứ đừng nói tới Lâm gia Giang châu, chẳng qua chỉ là một nhánh của Lâm thị mà thôi. Có gì hay để đi chứ, còn không bằng tranh thủ thời gian tới Tĩnh châu tìm Cố Dương kia mới là đúng đắn.”

Đi song song với nàng là một lão giả áo xanh, cưỡi một con ngựa ô, mặt trắng không râu, tóc và lông mày đều trắng phau, thân thể thoạt nhìn gầy yếu, giọng nói lại vừa the thé vừa nhỏ.

“Công chúa có điều không biết, ở tiền triều, Lâm gia đã đứng đầu chín gia tộc trong thiên hạ. Chỉ vì Lâm gia đã từng xuất hiện một vị Thiên Nhân, cũng chính là thế gia duy nhất trong chín gia tộc trong thiên hạ từng xuất hiện Thiên Nhân…”

Công chúa kia nói: “Ta biết rõ chuyện này, chính vị Thiên Nhân kia của Lâm gia là nguyên nhân khiến Tần triều sụp đổ, Triệu thị ta mới có thể thừa dịp loạn nổi dậy, đoạt được thiên hạ, gây dựng ra cơ nghiệp mấy trăm năm.”

“Không sai, sau khi vị Thiên Nhân kia của Lâm gia chết, Lâm gia đã đóng cửa không ra, mãi cho đến hơn một trăm năm trước, đột nhiên có một vị đệ tử Lâm gia đi đến Giang châu này, khai sáng ra một nhánh ở Giang châu, khá kỳ lạ.”

“Lâm gia Giang châu cũng nhận được một phần chân truyền của Lâm thị, đây chính là thế gia đã từng xuất hiện Thiên Nhân, tất nhiên công pháp có điểm độc đáo.”

“Hơn nữa cái tên Cố Dương kia, có tin tức truyền đến rằng đã hắn rời khỏi Tĩnh châu rồi, về phần đi đâu, tạm thời không tra ra được, chi bằng đến Lâm gia mở mang một chút kiến thức trước.”

Công chúa nghe nói Cố Dương không rõ tung tích, không khỏi hơi thất vọng, lần này nàng vất vả cầu xin phụ hoàng cho phép không biết bao nhiêu lần để rời khỏi Thần Đô, chính là vì đi tìm Cố Dương kia, chiến một trận.

Ai ngờ, vừa tới Giang châu, Cố Dương kia đã mất tung tích rồi.

Nàng không cao hứng nổi, miễn cưỡng gật đầu, nói: “Được rồi.”



Giang châu thành, Lâm gia.

“Triệu Vũ… Tam công chúa?”

Lâm Hữu Lượng nhìn bái thiếp trên tay, không khỏi đau đầu một phen.

Mặc dù trên bái thiếp chỉ viết tên chứ không hề viết chữ công chúa, nhưng vừa nhìn đã thấy tấm bái thiếp kia từ hoàng thất, thoáng cái đã có thể đoán được chủ nhân của tấm bái thiếp này chính là tam công chúa danh tiếng lừng lẫy.

Đương kim hoàng đế tổng cộng sinh hạ bảy nhi tử ba nữ nhi.

Trong đó tam công chúa là người con nhỏ nhất, là của hoàng hậu một đời trước, vì sinh vị tam công chúa này nên mới khó sinh mà chết.

Nghe nói, vị tam công chúa này được hoàng đế sủng ái nhất, kể cả bí truyền của hoàng thất Triệu gia “Long Hoàng Cực Đạo” từ trước đến giờ chỉ truyền nam không truyền nữ cũng phá lệ truyền cho nữ nhi này.

Mặc dù các bảng danh sách lớn của Hồng Lâu các đều không ghi chép người trong hoàng thất.

Nhưng các thế lực lớn đều có nguồn tin tức của mình, nghe đồn rằng tu vi của vị tam công chúa này còn cao hơn cả các hoàng tử, đã là nhất phẩm đỉnh phong rồi.

Với tuổi tác của nàng, có thể nói là người đệ nhất trong hoàng thất trong vòng hai trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận