Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 55: Tỏa Nguyên Trạc

Chương 55: Tỏa Nguyên Trạc

Sáng sớm hôm sau đã có người đến cửa cầu kiến, đó là một nam tử tướng mạo không có gì đặc biệt, sau khi nhìn thấy Cố Dương, hắn nói chủ nhân nhà hắn bảo hắn đến đưa đồ.

Nói xong thì đưa cho Cố Dương một phong thư.

Bên trong chứa một xấp ngân phiếu, tổng cộng là bảy vạn năm ngàn lượng.

Còn có một phần bản đồ, chính là bản đồ Bình quận thành, mặt trên đánh dấu chi tiết chỗ ở của Lâm Cách, bên cạnh còn viết rõ quy luật xuất hành ngày thường của người này.

Ngoại trừ cái đó ra còn có thêm một bức chân dung của Lâm Cách.

Cố Dương kiểm tra xong, nói: “Bảo chủ nhân nhà ngươi tối nay chờ tin tức.”

Sau khi tiễn người đi, hắn lại lần nữa lặng lẽ rời khỏi Bình quận thành.

Lần này hắn tới thành khác, chạy khắp ba tòa thành mới đổi được hết bảy vạn năm ngàn lượng.

Sau khi nạp tiền, số dư của hệ thống đạt hơn mười một vạn chín ngàn.

Đây là một con số trước giờ chưa từng có, làm cho hắn cảm thấy đặc biệt yên tâm.

Chờ đêm nay giết chết Lâm Cách rồi lấy được bảy vạn năm ngàn lượng còn lại, số dư sẽ là khoảng hai mươi vạn.

Hai mươi vạn đủ để hắn tiến hành bốn mươi lần mô phỏng.

Giả sử như mỗi lần mô phỏng đều có thể sống mười năm, bốn mươi lần sẽ là bốn trăm năm.

Thời gian dài như vậy, hẳn là đủ để tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” tới cảnh giới tam phẩm rồi.

Điều kiện tiên quyết là phải giải quyết được Từ Nhược Mai tới trả thù vào nửa năm sau.

Cố Dương nghĩ đến chuyện này thì lại thấy đau đầu.

Lúc chia tay Lăng Linh, quả thật hắn không ngờ lại có biến số Từ Nhược Mai làm cho kế hoạch của hắn hoàn toàn bị đảo lộn.

Hắn vốn nghĩ rằng để cho Lăng Linh đi kiếm thêm chút tiền, nếu như thật sự có thể kiếm ra được một trăm vạn lượng, không chừng hắn có thể đột phá đến nhất phẩm, thậm chí là Thần Thông cảnh.

Người tính không bằng trời tính.

Hiện tại chỉ có thể nhanh để Lăng Linh trở về.

...

Lúc Cố Dương trở lại Bình quận thành thì đã là đêm khuya. Hắn không về nhà mà tới thẳng Lâm phủ.

Không lâu sau, hắn đã đi tới bên ngoài một khoảng sân.

Dựa theo quy luật xuất hành hàng ngày của người này thì chắc hẳn là lúc này hắn đang ở nhà.

Cố Dương xoay người đi vào trong sân, tránh hạ nhân trong phủ rồi đi thẳng đến phòng chính.

Nếu có thể, hắn không muốn làm tổn thương đến người vô tội.

Kẻ như Lâm Cách, giết thì giết, nhưng hạ nhân trong phủ có thể không giết thì tốt nhất là không giết.

Khoảng sân này cũng không quá lớn, kết cấu tương tự với nơi hắn ở, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã tìm được nhà chính.

Cố Dương vì muốn một kích đắc thủ nên dùng một loại thuật ẩn thân mà hắn lấy được trong một lần mô phỏng nào đó. Hắn nín thở, phong bế lỗ chân lông, ngay cả nhịp tim cũng đập chậm lại, nhiệt độ cơ thể cũng được điều chỉnh theo hoàn cảnh.

Linh giác của hắn cực kỳ nhạy bén sau khi đến tứ phẩm, cũng chỉ có loại phương pháp này mới có thể gạt giò được đối phương.

Cố Dương bước tới ngoài cửa phòng chính, trực giác nói cho hắn biết, bên trong không có ai.

“Không có trong phòng.”

Hắn nhướng mày, chẳng lẽ phải bắt hạ nhân đến hỏi?

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Cố Dương trốn sau một cây cột rồi nhìn về phía âm thanh truyền đến thì thấy một cái kiệu được nâng vào thẳng trong phòng.

Người đi đầu rất giống bức họa kia, hẳn là mục tiêu Lâm Cách của hắn trong chuyến này.

Bên trong kiệu là ai?

Cố Dương nghe được tiếng tim đập từ trong kiệu truyền đến rất rõ ràng, cho nên không khỏi suy đoán.

Rất nhanh, người nâng kiệu rời đi, Lâm Cách đóng cửa lại.

“Từ cô nương, đắc tội rồi.”

m thanh của Lâm Cách truyền đến từ trong phòng.

Họ Từ, chẳng lẽ là nàng?

Cố Dương nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Bên cạnh nàng có một vị kiếm nô nhị phẩm, làm sao có thể bị người ta cưỡng ép đưa đến nơi này.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng truyền ra: “Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra.”

“Từ cô nương ở đây nghỉ ngơi một lát, có lẽ công tử sắp về rồi.”

“Nếu không phải... Ngươi không thể chịu được một kiếm của ta.”

“Cô nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, cho dù là võ giả nhất phẩm cũng không thoát được khỏi Tỏa Nguyên Trạc, không cần phải uổng phí khí lực như vậy.”

Lâm Cách nói xong rồi đẩy cửa ra ngoài.

Bất chợt, con ngươi của hắn co rụt lại, một đạo mũi nhọn bỗng lóe lên trước mắt hắn.

Không ổn…

Trong đầu hắn vừa hiện lên ý nghĩ này thì trong nháy mắt tiếp theo đã cảm thấy cổ họng lạnh buốt, cả người nhẹ bẫng rồi mềm nhũn ngã xuống đất, không hề hay biết vì sao bản thân chết.

Cố Dương một kích đắc thủ nhìn thi thể dưới đất.

Thế này cũng quá yếu đi.

Hoàn toàn không thể so được với Điền Phi.

Đêm nay, hắn cố ý mang theo một thanh kiếm, mục đích làm như vậy là vì hắn không muốn để cho người ta hoài nghi hắn.

Đương nhiên cũng khó nói là có thể có bao nhiêu hiệu quả.

“Sư bá?”

m thanh trong trẻo lạnh lùng vừa rồi truyền đến từ trong phòng.

Cố Dương bước qua thi thể đi vào bên trong, trông thấy một người quen.

Thật sự là nàng.

Đây chính là Từ Nhược Mai mà hắn đã từng gặp mặt. Nàng vẫn mặc bạch y, chẳng qua thoạt nhìn hơi chật vật, y phục trên người dính không ít bụi bặm, mái tóc cũng hơi rối.

Nàng không còn khí chất sắc bén như lần gặp trước, mà có thêm vài phần nhu nhược.

“Ai cũng nói Lâm Tử Thịnh là một tên háo sắc, nhưng không ngờ lá gan của hắn lại lớn đến mức độ này, ngay cả đệ tử của chủ nhân Kiếm cung cũng dám động vào.”

Cố Dương sao còn có thể không rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Có điều, tại sao chuyện này lại không xảy ra trong mô phỏng ngày hôm qua?

Hắn thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết, nếu hắn cứu Từ Nhược Mai thì trong mô phỏng nhất định sẽ đề cập tới.

“Chẳng lẽ đơn giản là bởi vì ta chạy ra ngoài một chuyến để đổi tiền làm chậm trễ thời gian?”

Trong mô phỏng, dĩ nhiên là hắn không cần đổi ngân phiếu thành bạc, cho nên chắc chắn là thời gian đến giết Lâm Cách sẽ sớm hơn một chút.

Chênh lệch có một chút thời gian mà lại gặp phải một chuyện như vậy.

Chỉ có thể nói là thế sự vô thường.

“Là ngươi!”

Từ Nhược Mai ở trong phòng cũng nhìn thấy Cố Dương, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

Mặc dù Cố Dương che mặt, nhưng đối với nàng thì dù cho nam tử này có hóa thành tro bụi, nàng vẫn có thể nhận ra.

Cố Dương nói: “Xem ra, ngươi gặp phải một ít phiền toái.”

“Ngươi…”

Ánh mắt Từ Nhược Mai vô cùng phức tạp. Sau khi bị phá đạo tâm, tu vi của nàng cũng tổn hại lớn, cho nên mới bị Lâm Cách bắt giữ.

Trong lúc nguy cấp, không ngờ nàng lại được Cố Dương cứu.

Cố Dương nói: “Không cần cảm ơn, ta đến đây không phải để cứu ngươi, mà là để giết hắn.”

Từ Nhược Mai nghe được lời hắn nói thì biến sắc, dường như như tái nhợt đi vài phần, nói: “Ngươi cứu ta là sự thật, ơn này ngày sau tất báo.”

“Muốn báo đáp rất thì đơn giản, đưa tiền là được, ngươi có tiền không?”

Từ Nhược Mai ngẩn ra, sau đó lấy một cái túi từ trong ngực ra rồi ném qua.

Cố Dương nhận lấy rồi mở ra nhìn, bên trong là một ít hạt châu vàng và vàng lá, cùng lắm chỉ đáng giá một hai ngàn lượng, hắn có chút thất vọng: “Mạng của ngươi chỉ đáng giá chút tiền này thôi à?”

Từ Nhược Mai cắn răng nói: “Coi như là ta nợ ngươi, lần sau nhất định sẽ đưa ngân lượng.”

“Hy vọng ngươi nói được làm được.”

Đương nhiên Cố Dương sẽ chẳng có lòng tốt gì với địch nhân tiềm ẩn này.

Nếu không phải nàng có một sư phụ Thần Thông cảnh, hắn đã dùng một kiếm giết chết tại chỗ chứ sao còn nói nhảm nhiều như vậy.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài.”

“Không cần, ta tự đi...” Từ Nhược Mai nói xong thì lập tức đứng lên, nhưng lại đột nhiên đứng không vững rồi ngã xuống đất.

Cố Dương hơi sửng sốt. Đường đường là một võ giả tứ phẩm, thế mà lại té ngã ở trên mặt đất, như này cũng quá không hợp lý.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở chiếc vòng bạc trên cổ tay Từ Nhược Mai.

Vừa rồi nghe Lâm Cách nói, đây là Tỏa Nguyên Trạc.

Chẳng lẽ là bởi vì cái này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận