Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 423: Chuyện

Chương 423: Chuyện

Như vậy xem ra kỳ thật hắn vừa mới nhập môn mà thôi, ở thời đại Thượng Cổ, chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.

Hắn đổi câu hỏi: “Vậy Hoàng Tuyền động thiên còn có thể cứu không?”

“Chờ ngươi một ngày nào đó thành Thiên Tiên hẵng nói tới cứu cái thế giới động thiên này.”

Thiên Tiên?

Hay là quên đi, ngay cả Động Hư cũng khó khăn như vậy, chứ đừng nói là Thiên Tiên, đoán chừng chờ ngày nào đó thiên đạo sửa chữa phục hồi mới có khả năng đó.

Một người một chùy vừa nói chuyện phiếm, vừa gấp rút lên đường, rất nhanh đã đến Mộc Hoang thành.

Xa xa, Cố Dương đã phát hiện ra một người quen, hắn chào hỏi từ xa: “Hàn Phong.”

Người nọ cả người được bao phủ trong hắc bào, tản ra khí tức hỗn loạn và điên cuồng, chính là Hàn Phong đã tiếp xúc lần trước, lần trước hắn gần như không khống chế được, không ngờ rằng còn có thể kiên trì đến bây giờ.

Hàn Phong nhìn thấy hắn, khí tức hỗn loạn trên người trở nên hỗn loạn hơn: “Ngươi không thay đổi chút nào.”

Cố Dương cười nói: “Ngươi cũng vậy.”

Đột nhiên, Cự Linh chùy ở trong đầu hắn nói: “Ôi, là Hồ Trung Kiền Khôn kiếm của Liệt Thiên kiếm phái, không ngờ cũng có truyền nhân ở Hoàng Tuyền động thiên?”

Cố Dương từng thấy Hàn Phong ra tay, vũ khí hắn dùng là một cái hồ lô, nghe ý tứ của Cự Linh chùy thì môn kiếm pháp này dường như rất có lai lịch.

Hắn nói: “Mộc Hoang đạo nhân đã chết, các ngươi phải sớm tính toán.”

Hàn Phong không có bất kỳ phản ứng gì đối với tin tức về cái chết của Hoang Mộc đạo nhân, tựa như thờ ơ, hắn đã gặp qua cái chết nhiều rồi, sớm đã không bởi vì người nào đó tử vong mà trong lòng có bất kỳ gợn sóng nào.

Sau khi Cố Dương nói cho hắn biết tin: “Ta phải đi.”

“Chờ một chút.”

Hàn Phong ném qua một thứ, đó là một thanh kiếm nhỏ màu bạc: “Cho ngươi.”

Cố Dương tiếp nhận lấy, cảm thụ kiếm ý mơ hồ truyền đến trong đó thì ngẩn ra: “Đây là?”

“Tiếp tục sống!”

Hàn Phong bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cố Dương nhìn bóng lưng hắn, trong lòng có chút phức tạp, chờ hắn biến mất ở cuối đường mới phi thân bay lên, bay về phía U Minh cốc.

“Được.”

Khi mô phỏng kết thúc, Cố Dương lựa chọn phần thưởng, nhìn thấy môn kiếm pháp vô cùng thần kỳ kia, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Không bao lâu sau hắn đã tới U Minh cốc.

Cánh cửa rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên nằm ngay tại đây.

Cố Dương không dừng lại, một mạch bay vào Vạn Tịch lâm, một lần nữa lao vào huyệt động kia.

“Lại nữa?”

Cự Linh chùy ở trong đầu hắn hô to một tiếng, hắn lại mắt điếc tai ngơ.

Hắn rất nhanh đã tiến vào trong đám quỷ vật kia.

Hai ngày sau.

Trên bầu trời Vạn Tịch lâm xuất hiện ba bóng người mặc đạo bào màu xám tro, một trong số đó chính là Mộ Dung Kiệt.

Hắn cung kính nói với lão giả cầm đầu: “Đường trưởng lão, chính là nơi này.”

Thân hình Đường trưởng lão cao to, trên mặt đầy nếp nhăn, một con mắt có đồng tử dọc màu xám tro, hiện ra ánh sáng khiếp người: “Ngươi nói người ngoại vực kia ở ngay dưới đáy này?”

Mộ Dung Kiệt nói: “Đúng vậy, người này thực lực cực mạnh, còn có hai con yêu thú thực lực Nguyên Anh kỳ, một là thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết, con còn lại hẳn là Thông Thiên Thần Viên. Mộc Hoang đạo nhân một mình đối đầu, đã bị hắn giết chết.”

Vẻ mặt Đường trưởng lão không có bất kỳ biến hóa gì, thản nhiên nói: “Mở ra!”

Hiển nhiên là có sự tự tin tuyệt đối với thực lực của mình.

Mộ Dung Kiệt phóng thích một pháp thuật, trước mặt xuất hiện một lối vào.

Đường trưởng lão trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút.” Nói xong thì thả một pháp bảo ra, bảo vệ quanh thân rồi mới đi vào bên trong. Hai người phía sau cũng làm theo, phóng pháp bảo ra, đi theo vào.

“Hả?”

Vừa tiến vào lòng đất, Đường trưởng lão lập tức phát ra một tiếng ngạc nhiên: “Vì sao nơi này ngay cả một quỷ vật cũng không có?”

Với tu vi của hắn, thần thức có thể bao trùm phạm vi trăm dặm.

Trong cảm ứng của hắn, trăm dặm xung quanh lại không có một quỷ vật nào.

“Mộ Dung, không phải ngươi nói quỷ vật bên ngoài đều tụ đến động này sao?”

“Cái này...”

Mộ Dung Kiệt cũng cực kỳ sửng sốt, hai ngày trước khi rời khỏi nơi này, quỷ vật chen chúc nhau đến, làm cho hắn dường như trải qua cửu tử nhất sinh.

Nhưng hiện tại, trong toàn bộ động, ngay cả một quỷ vật cũng không có.

Đường trưởng lão nói: “Cái động phủ kia ở đâu, dẫn đường.”

...

Một lát sau, Mộ Dung Kiệt đã đưa bọn họ đến vị trí động phủ kia, vốn có động phủ như tiên cảnh, bên trong đã không còn sự sống.

Kỳ lạ thay, dọc đường bọn họ đi không gặp bất kỳ quỷ vật nào.

Vẻ mặt ba người đứng ở cửa động phủ đều có chút kỳ lạ.

Quỷ vật của thế giới này cực kỳ mẫn cảm với linh khí, một khi phát hiện có linh khí sẽ trở nên điên cuồng, tụ họp về hướng có linh khí.

Cũng chính là bởi vì đặc tính này mà năm đó lúc mặt trời rơi xuống, tông môn của các đại môn phái đã bị tập kích đầu tiên.

Bởi vì nồng độ linh khí ở đó cao nhất.

Nơi này có một động phủ xuất hiện, đủ để khiến quỷ vật mấy ngàn dặm xung quanh đều bị thu hút tới, đây chắc chắn là một bữa tiệc thịnh soạn đối với chúng nó.

Chỉ trong hai ngày, quỷ vật không thể nào tản đi nhanh như vậy.

Hiện tại, hiện trường chẳng có lấy một quỷ vật.

Điều này quá bất thường.

Khó hiểu nhất chính là Mộ Dung Kiệt, ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy quỷ vật chen chúc đến như thế nào, hắn lẩm bẩm nói: “Sao lại như thế này? Quỷ vật đâu?”

“Chỉ có một lời giải thích.”

Đường trưởng lão đột nhiên mở miệng, biểu cảm trên gương mặt vô cùng kỳ lạ: “Người ngoài vực kia đã giết chết hết tất cả quỷ vật.”

Cả hai đều choáng váng khi nghe hắn nói vậy.

Mộ Dung Kiệt thất thanh nói: “Làm sao có thể như vậy?”

Nhiều quỷ vật như vậy, cho dù là Hóa Thần kỳ cũng rất khó giết sạch toàn bộ đi!

Đường trưởng lão nói: “Nếu người kia đến từ ngoại vực thì không có gì là không có khả năng. Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Mộc Hoang thành.”

Đường trưởng lão không chút do dự xoay người rời đi: “Ba người chúng ta về sau sẽ ở lại Mộc Hoang thành.”

Mộ Dung Kiệt biết, hắn muốn chờ nam tử tên Cố Dương kia, nhưng lại nhịn không được nói: “Nếu người nọ vẫn không xuất hiện thì sao?”

“Vậy thì cứ tiếp tục đợi.” Đường trưởng lão quả quyết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận