Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 244: Bí ẩn

Chương 244: Bí ẩn

Bên mình, tính đi tính lại cũng chỉ có một Văn viện, một Lạc vương, còn có một cường giả Bất Lậu cảnh là hết rồi.

Cao gia và Tào gia, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn, hai gia tộc này đều có một chút sâu xa với nó.

Có lẽ xuất thân của Cao Phàm chính là từ Cao gia, còn có phụ thân của Tào Y Y, vị Thương Thần đó.

Hắn hỏi: “Vậy còn Cao Phàm thì sao?”

Vũ Nhị nói: “Hắn không muốn chịu sự khống chế của nó, hạn chế tu vi, mấy năm nay né tránh thế sự. Hừ, chỉ biết trốn tránh, đúng là nhát như thỏ đế.”

Cố Dương nghĩ đến “Thiên Vấn Cửu Đao” mà hắn tự nghĩ ra, có lẽ chính là vì một ngày nào đó phản kháng lại Xích Minh thiên kia, quả thật là có tư cách nói như vậy.

“Đúng rồi, ta đã luyện thành ba thức đầu của “Thiên Vấn Cửu Đao” rồi, lúc nào dạy ta thức thứ tư?”

Xèo…

Lúc này, một mùi cháy xém tỏa ra.

“Thịt dê nướng của ta.”

Vũ Nhị kêu thảm môt tiếng, vội vàng xoay thịt dê nướng lại, chỉ thấy một miếng thịt đã bị nướng cháy. Hắn cầm lấy dao găm, cắt bỏ phần bị cháy xém.

Vừa nói: “Không có thức thứ tư.”

Cố Dương đột nhiên có một dự cảm xấu: “Là sao?”

“Ý là chỉ có ba thức, ta đã dạy toàn bộ cho ngươi rồi. “

“Tên là “Thiên Vấn Cửu Đao”, nhưng bây giờ ngươi nói với ta chỉ có ba đao, ngươi đang đùa ta sao?”

Vũ Nhị cười gượng hai tiếng, nói: “Ban đầu lúc sáng lập môn đao pháp này, đúng là muốn gộp đủ chín đao, nhưng chỉ lập đến đao thứ ba đã xảy ra chuyện rồi, chẳng qua ba đao này cũng đủ để ngươi dùng đến Bất Lậu cảnh.”

“Còn đến Thiên Nhân cảnh thì phải dựa vào chính ngươi. Sáu thức sau, ngươi tự sáng lập đi.”

Cố Dương tỏ vẻ ha ha, còn đẩy việc cho hắn.

Thì ra hắn vẫn luôn khoác lác không ai có thể tiếp được ba đao của hắn, nguyên nhân là như vậy.

Hắn cũng chỉ có ba đao.

Vũ Nhị vội chuyển đề tài: “Muốn đối phó hắn, ngươi chỉ có thể tìm ba gia tộc Trần, Sở, Lâm giúp đỡ, cho dù là Bích Tiêu cung đứng sau Sở gia, hay là Tinh Thần hải sau lưng hai gia tộc Trần gia, Lâm gia, họ đều sẽ không để nó tùy ý hủy diệt thế giới này.”

Bích Tiêu cung và Tinh Thần hải cũng giống như Xích Minh thiên, đều là tứ đại thánh địa.

Từ trong miệng Vũ Nhị, cuối cùng Cố Dương đã biết mối quan hệ giữa chín gia tộc lớn trong thiên hạ và tứ đại thánh địa.

Sau lưng Sở gia là Bích Tiêu cung.

Sau lưng Trần gia và Lâm gia là Tinh Thần hải.

Sau lưng Cao gia và Tào gia, cộng thêm Vũ gia đã bị tiêu diệt là Xích Minh thiên.

Bốn gia tộc còn lại, Thẩm gia, Quách gia, La gia, Tần gia, phần lớn không tránh khỏi có quan hệ với Tam Thánh môn.

Cố Dương lại hỏi: “Vậy thì Tam Thánh môn đâu?”

“Ngươi có biết tại sao Tam Thánh môn tên là Tam Thánh môn không?”

“Bởi vì nơi đó có ba lão quái vật?”

“Thiên Nhân cảnh của Yêu tộc thường tự xưng là Yêu Thánh, Tam Thánh môn chính là nơi ba vị đại thánh của Yêu tộc ở. Bọn họ sẽ không quan tâm đến sống chết của nhân gian.”

Hay lắm, nói cách khác, nơi thánh địa này gồm có ba vị Thiên Nhân.

Da đầu Cố Dương hơi tê dại, trong mô phỏng lúc trước, Diệp Lăng Ba đi vào Tam Thánh môn cứu hắn, xuất hiện hai vị Thiên Nhân đã đủ mạnh rồi.

Không ngờ vẫn còn có vị thứ ba.

Thế nhưng khúc mắc hiện giờ của hắn với Tam Thánh môn đã không còn là chuyện cấp bách nữa.

Hắn nói: “Nếu không thì tiền bối lập tức đi một chuyến, liên lạc với ba gia tộc này?”

“Ta không thể đi được.”

Vũ Nhị lắc đầu như trống bỏi: “Ta có một chút xích mích với bọn họ, nếu thật sự phải đi, không đợi ta mở miệng thì bọn họ đã chém ta rồi.”

“…”

Cố Dương có thể đoán được đại khái chuyện xích mích hắn nói là cái gì.

Năm đó hắn đao thử thiên hạ, còn có thể tìm ai thử?

Chỉ có mấy vị Bất Lậu cảnh trong thiên hạ.

Chẳng trách lúc Vũ gia bị vây đánh, không có một gia tộc nào ra mặt giúp bọn họ, xem ra là đắc tội quá nhiều người, tất cả mọi người đều chờ Vũ gia gặp xui xẻo.

Cố Dương suy nghĩ một chút, Sở gia từng phái sát thủ muốn giết hắn, hiển nhiên có ấn tượng không tốt về hắn.

Mặc dù hắn có quan hệ tốt với Sở Tích Nguyệt, nhưng nàng đã xuất giá rồi, hơn nữa tu vi quá thấp, tìm nàng cũng chẳng có tác dụng gì.

Lâm gia thì càng không phải nói, hắn vừa đánh bại Lâm Nhược Khê, giẫm đạp thể diện của Lâm gia xuống bùn đất, người ta còn giúp hắn mới lạ.

Chỉ còn có Trần gia.

Quan trọng là hắn không quen biết người nào của Trần gia cả.

Xem ra vẫn phải nhờ Văn viện ra tay.

Trong đầu Cố Dương dần dần có một kế hoạch.

Hắn hỏi một câu hỏi cuối cùng: “Tiền bối, ngươi có thể kiếm ra vài thần binh không?”

“Thần binh?”

Vũ Nhị tức giận nói: “Ở đao mộ có cả đống, ngươi dám đi không?”

Cố Dương nhớ đến ở trong một lần mô phỏng nào đó, bên dưới đao mộ cất giấu một thứ cực kỳ khủng bố, bèn tò mò hỏi: “Bây giờ đao mộ đã bị ai chiếm rồi?”

Vũ Nhị nghiến răng nghiến lợi nói: “Một trong ba tên ở Tam Thánh môn. Tiện phụ đó ham muốn đao mộ của Vũ gia, cuối cùng liên thủ với Xích Minh thiên kia. Nếu không phải như thế, vì sao Vũ gia ta sao lại có thể thất bại thảm hại như vậy?”

Đây đúng là một đáp án ngoài dự tính.

Cố Dương vẫn luôn cho rằng, đao mộ hoặc là rơi vào tay Triệu gia, hoặc là Xích Minh thiên kia.

Kết quả lại là Tam Thánh môn chẳng chút liên quan.

Hắn hoang mang hỏi: “Vậy thì chẳng phải tất cả chuyện này đều có liên quan tới truyền nhân của Bích Tiêu cung sao?”

“Ngươi cho rằng kẻ đã sử dụng Thần Tiêu Lục Diệt chính là truyền nhân của Bích Tiêu cung sao?”

Vũ Nhị cười lạnh nói: “Ở những năm cuối Tần triều, đúng là đã từng có một vị truyền nhân của Bích Tiêu cung xuất hiện, nói là truy sát một tên phản đồ. Sau đó, người kia bị Triệu Thiên Thành giết chết, Thần Tiêu Lục Diệt đã bị Triệu gia lấy đi rồi.”

Cố Dương biết, Triệu Thiên Thành chính là tên của thái tổ Đại Chu.

Chẳng trách hoàng hậu có môn công pháp Thần Tiêu Lục Diệt này, thì ra là lấy được như vậy.

“Sau đó tại sao Bích Tiêu cung lại không tìm Triệu gia báo thù?”

“Bích Tiêu cung không giống với ba gia tộc khác, rất ít can thiệp vào chuyện của nhân gian, phong cách hành sự của Sở gia cũng như thế.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận