Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 246: Thiên Nhân

Chương 246: Thiên Nhân

Thậm chí không ai biết hắn tu luyện công pháp gì.

Ngay cả Vũ Nhị cũng không biết.

Vị Thiên Nhân này cực ít lộ mặt, cũng cực ít ra tay, Vũ Nhị cũng chỉ biết được ba lần.

Một lần là khi thái tổ Đại Chu băng hà vào bốn trăm năm trước.

Một lần khác là khi Đạo môn suýt nữa bị diệt môn.

Đối thủ trong hai lần này đều cùng một người, chính là vị kia của Xích Minh thiên.

Còn một lần chính là vị cường giả Bất Lậu cảnh của Cố gia kia.

Nghiêm chỉnh mà nói, lần đó cũng không tính là ra tay, bởi vì hắn còn chưa chính thức ra tay thì vị họ Cố kia đã thua rồi.



Trong khi Cố Dương đang nghĩ ngợi, trước mắt chợt xuất hiện một cánh cửa.

Chu Tông Nghiệp ở bên cạnh nói: “Vào đi, viện trưởng đang đợi ngươi.”

Cố Dương thản nhiên đi vào, hắn từng gặp vị viện trưởng này trong mô phỏng rồi, không hề nguy hiểm.

Phía sau cánh cửa là một bí cảnh, cây cối xanh tốt, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu, rõ ràng bí cảnh cực lớn này đã sinh ra hệ thống sinh thái riêng biệt.

Phía trước là một tiểu viện.

Cửa vẫn đang mở.

Cố Dương đi đến, vừa nhìn đã thấy một nam tử trung niên mặc áo xanh bên trong viện.

Hắn đang nằm tựa trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, hai chân đặt trên một chiếc ghế, một chân khẽ đung đưa.

Vị cường giả hiếm có trên thế gian này có dáng dấp rất bình thường, không chút nào thu hút, trên người cũng không có bất kỳ khí thế nào của cường giả.

Nếu như Cố Dương nhất định phải dùng một từ ngữ để miêu tả, vậy chính là phản phác quy chân.

“Ngồi đi.”

Nam tử trung niên lên tiếng, ánh mắt không hề rời quyển sách trước mặt, lực chú ý vẫn luôn đặt trên đó.

Cố Dương liếc nhìn bìa sách, chỉ có thể nhìn thấy ba chữ - Kiếm Hiệp truyện.

Ặc, kiểu đặt tên thế này hình như, có lẽ hẳn là tiểu thuyết nhỉ.

Không ngờ một vị cường giả Thiên Nhân cảnh tuyệt đỉnh lại nằm trong viện đọc tiểu thuyết.

Hắn cũng từng nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt viện trưởng sẽ như thế nào.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ sẽ gặp viện trưởng như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Ngươi muốn giết Triệu Dịch?”

Đột nhiên, giọng nói của viện trưởng vang lên.

Cố Dương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Triệu Dịch chính là tên của đương kim hoàng đế.

“Giết như thế nào?”

“Chắc là dùng đao.”

“Cây đao kia của ngươi không giết được người ta.”

Cố Dương đang muốn nói chuyện, đột nhiên Phượng Vũ đao trong tay rung lên một cái, tự động bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy màu đen nhánh trên thân đao dần dần biến mất.

Trong chốc lát, lớp ngoài màu đen đã được cởi bỏ, khôi phục lại vẻ sắc bén vốn có của nó.

Phượng Vũ đao rơi xuống, khi Cố Dương cầm nó trong tay, chợt sinh ra cảm giác huyết mạch tương liên.

Hắn mừng thầm trong lòng: “Đa tạ viện trưởng.”

Trong cả quá trình, viện trưởng cũng chưa hề nhấc tay lên, nói: “Được rồi, đi đi.”

“Ta còn một chuyện muốn báo.”

“Nói.”

“Chẳng bao lâu nữa, U Minh tông sẽ ồ ạt đột kích…”

Viện trưởng lật qua một trang của quyển tiểu thuyết trong tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi sách, chờ hắn nói xong rồi mới nói: “Nhất định là con Long Quy kia, lần này hơi khó giải quyết.”

Hắn không hỏi vì sao Cố Dương biết những chuyện này, dứt khoát nói: “Có thể giúp ta một chuyện hay không?”

“Viện trưởng cứ nói.”

“Đi tìm một người cùng với Lăng Ba.”

“Được.”

“Trước khi ngươi có được bản hoàn chỉnh của Cửu Thiên Ngự Thần Quyết, đừng luyện tiếp nữa.”

“Bản hoàn chỉnh?”

Cố Dương thầm chấn động, môn công pháp này còn có bản hoàn chỉnh sao?

Ý của hắn là, chỉ khi có được bản hoàn chỉnh mới có thể luyện thành môn công pháp này.

Hắn vội hỏi: “Viện trưởng có biết bản hoàn chỉnh ở đâu không?”

“Ngọc tỷ truyền quốc.”

Đúng vậy!

Truyền thừa của chín môn pháp quyết lần lượt nằm trong chín Cửu Châu ấn.

Như vậy, tất nhiên bản hoàn chỉnh sẽ nằm bên trong ngọc tỷ truyền quốc.

Sau khi Hạ triều diệt vong, ngọc tỷ truyền quốc bị Tần triều đoạt được, sau khi Tần triều sụp đổ thì rơi vào trong tay hoàng thất Đại Chu.

Được rồi, lại thêm một lý do để giết hoàng đế.

Cố Dương vẫn hơi không yên lòng: “Nếu là vị kia của Xích Minh thiên ra tay thì phải làm sao bây giờ?”

“Dù trời sập cũng có người chống đỡ.”

Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không quan tâm thừa thãi nữa.

Cố Dương đang chuẩn bị tạm biệt, đột nhiên hoa mắt, người đã về đến Trích Tinh các.

“Gọi Diệp Lăng Ba đến, nàng biết phải tìm người kia như thế nào.” Bên tai hắn vang lên giọng nói của viện trưởng.



Chỉ thoáng chốc, Chu Tông Nghiệp đã tìm Diệp Lăng Ba đến.

Nàng đứng ở bên cạnh Cố Dương, nói: “Đưa tay cho ta.”

Cố Dương nghe lời, vươn tay nắm lấy tay nàng, chỉ thấy nơi mi tâm của nàng lóe lên một tia sáng màu lam nhạt chiếu về phía trước, trong không gian nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Ngay lập tức, hắn bị Diệp Lăng Ba kéo xuyên qua không gian.

Sau một trận trời đất quay cuồng, hai người đã đi đến một bãi biển.

Bàn chân Cố Dương giẫm lên những hạt cát rời rạc, cảm nhận rõ ràng môi trường nơi này khác biệt hoàn toàn với Đại Chu, nếu nhất định phải miêu tả, vậy thì chính là phồn vinh tươi tốt, sức sống bừng bừng.

Hắn hỏi: “Nơi này là đâu?”

Khí tức của Diệp Lăng Ba suy yếu đi rất nhiều, nói: “Thủy Nguyệt động thiên.”

Quả nhiên là một thế giới động thiên.

“Nơi này sẽ không có một môn phái tên là Thủy Nguyệt tông đấy chứ?”

Diệp Lăng Ba hơi kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

“Đoán.”

Có thật hả! Rốt cuộc thế giới này có bao nhiêu thế giới động thiên?

Nhưng mà bên trong mô phỏng cũng chưa từng xuất hiện chuyện môn phái tên là Thủy Nguyệt tông xâm lược Đại Chu.

Ít nhất, hắn cũng không phát hiện ra.

Cố Dương hỏi chuyện chính: “Người chúng ta cần tìm là ai?”

Diệp Lăng Ba trả lời: “Chưởng giáo Đạo môn.”

Hóa ra là chưởng giáo Đạo môn trong sáu môn phái lớn, không ngờ nàng lại trốn ở trong thế giới động thiên này.

Dựa theo cách nói của Vũ Nhị, Đạo môn suýt nữa bị vị kia của Xích Minh thiên tiêu diệt, chỉ còn lại một truyền nhân, nghĩ lại, chắc hẳn là được viện trưởng cứu.

Vả lại, chắn hẳn giữa Lăng Linh và Đạo môn có chút nguồn gốc sâu xa, nếu không sao có thể lấy được truyền thừa “Dương Cực Chân Cương” – tuyệt học chí cao của Đạo môn?

Vũ Nhị cũng không nói Lăng Linh có quan hệ như thế nào với Đạo môn.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Vì sao chưởng giáo của Đạo môn lại muốn trốn ở trong này?”

Nàng chính là một vị cường giả Bất Lậu cảnh, nếu như ở lại Văn viện, cho dù U Minh tông tập kích, Văn viện cũng sẽ không bị thua thảm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận