Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 548: Một đường hy vọng (2)

Chương 548: Một đường hy vọng (2)

Tu sĩ có thực lực càng mạnh khi còn sống, sau khi chuyển hóa làm quỷ vật sẽ trở nên kinh khủng hơn.

Mạnh như minh chủ, đến nay vẫn không đánh chết được một quỷ vật Hóa Thần cấp.

Ngược lại những tu sĩ Hóa Thần đã chết trong tay của những quỷ vật trong những năm này đã không dưới mười vị, sau khi những người này chết, tất cả đều chuyển hóa thành quỷ vật.

Đây là một thế giới tuyệt vọng, từ sau khi quỷ vật giáng xuống thế giới này, qua nhiều năm như vậy không có Hóa Thần mới xuất hiện.

Chênh lệch về thực lực giữa nhân loại với quỷ vật càng lúc càng lớn, đã đến mức khiến tất cả mọi người tuyệt vọng, cho dù là người lạc quan nhất cũng mất đi tin tưởng chiến thắng được quỷ vật.

Sở dĩ Tứ Thiên minh còn chưa hỏng mất, một là vì minh chủ vẫn còn đây, uy vọng này đủ để trấn trụ tất cả mọi người.

Hai là vì trừ bỏ Tứ Thiên minh ra, thế giới này không còn một chỗ nào an toàn nữa.

Trong tuyệt vọng như vậy, Đường trưởng lão phát hiện có một người nghi ngờ đến từ nhân gian nên mới mừng rỡ như thế, thậm chí bỏ lại tất cả, ở lại Mộc Hoang thành ngồi chờ.

Nhưng mà hiện giờ một tia hy vọng này cũng sụp đổ rồi.

Dưới nửa mừng nửa vui như vậy, đạo tâm của hắn ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ…



“Không biết sống chết.”

Từ Thiên Hành nhìn thấy Cố Dương giống như mất đi lý trí nhằm thẳng về phía tồn tại giống như thiên ma, nhưng trong lòng vui vẻ.

Cố Dương chủ động muốn chết, vậy không thể tốt hơn.

Tốc độ phi hành của tiểu tử này cực nhanh, lại có Nhân Hoàng kiếm trong tay. Hắn luôn kiêng kỵ ba phần.

Hiện giờ tiểu tử này chủ động muốn chết cũng bớt phiền phức cho hắn.

Thứ quỷ gì kia, vừa thấy đã biết không phải sinh vật bình thường, hơn phân nửa sẽ không cảm thấy hứng thú với di vật của hắn. Đến lúc đó không cần tốn nhiều sức sẽ thu bàn đào kia vào tay.

Thứ quỷ này, kể cả hắn đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Cố Dương chủ động tiến lên giết, theo ý hắn thì không hề có gì khác muốn chết.

“Lại là một chiêu này!”

Từ Thiên Hành thấy tay Cố Dương giơ lên đã biết hắn định dùng chiêu kiếm pháp chém giết Ngọc Lộ thần tướng ở trên đại hội Dao Trì.

Nhưng mà uy lực của nó kém xa lần trước ngàn dặm.

“Chẳng lẽ là Trảm Huyền kiếm pháp?”

Hắn đột nhiên nhớ đến một môn kiếm pháp, Trảm Huyền kiếm pháp của viện trưởng Văn viện.

Tuy rằng môn kiếm pháp này gần như không có ai tận mắt nhìn thấy, nhưng ở trong Thiên Nhân vẫn có tiếng tăm lừng lẫy.

Toàn bộ Thần Châu, người có thể khiến cho Từ Thiên Hành kiêng kỵ cực ít, viện trưởng Văn viện không thể nghi ngờ gì là một trong số đó.

Năm đó khi hắn biết người này chém giết hóa thân của Xích Minh thiên tôn, phản ứng đầu tiên là không thể tin được.

Vị tiểu bối này, thực lực khủng bố thật không ngờ?

Sau này biết hắn bị trọng thương trong trận chiến ấy, Từ Thiên Hành vẫn không dám coi thường.

Từ sau đó đã hơn một trăm năm, dưới sự đáng sợ của người này, Xích Minh thiên tôn không thể xâm nhập nhân gian.

Lúc này mới dẫn đến sự phản bội của Vũ gia, nó lại muốn mượn dùng lực lượng của Tam Thánh môn mới có thể tiêu diệt được.

Nếu là trước đây thì điều không thể tưởng tượng được.

Lúc này một kiếm kia của Cố Dương đã chém đứt đầu của nữ tử quỷ dị kia, chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên một chút thống khổ.

Một tiếng phù vang lên.

Nhân Hoàng kiếm chém nàng thành hai nửa, không hề có một chút máu nào chảy ra, trong cơ thể nàng cũng không hề có bất cứ bộ phận gì, chỉ là một luồng năng lượng thể.

“A –”

Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, đâm vào trong đầu óc Từ Thiên Hành, ý thức của hắn có trống rỗng trong nháy mắt.

Chờ hắn phản ứng kịp, trong lòng rét lạnh.

Dưới tình huống chiến đấu trong cấp bậc như vậy mà mất đi ý thức, cho dù gần như chỉ một chớp mắt cũng đủ để khiến cho hắn chết một trăm lần rồi.

Thứ quỷ kia thật sự đáng sợ.

Ngay sau đó hắn chỉ thấy thứ quỷ kia bị chém thành hai khúc, tiếp theo hai nửa thân thể nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt đã biến thành hư ảo.

Chỉ để lại thanh kiếm sau lưng nàng rơi xuống.

Này –

Từ Thiên Hành cuối cùng không cảm ứng được sự tồn tại của thứ quỷ kia, ánh mắt co rụt lại, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.

Cứ chết đi như vậy?

Chuyện này sao có thể chứ?

“Không… không còn…”

Đường trưởng lão nhìn nữ tu hạng nhất năm đó tiêu tán theo gió, khí tức triệt để biến mất không tung tích, toàn thân đều ngơ ngác, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Một quỷ vật Hóa Thần cấp bị một kiếm chém giết?

Thậm chí hắn còn cho rằng mình sắp mất không chế, trước khi chết đã xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà không đúng.

Trước đó hắn cũng đã gặp quỷ vật Hóa Thần cấp, trong chiến đấu, một lần bên bờ không khống chế được, lúc đó không phải cảm giác như thế này.

“Ta vẫn ổn?”

Rất nhanh hắn đã phản ứng lại kịp, theo bản năng sờ lên mắt, không hề xuất hiện biến hóa kỳ quái nào.

Xác nhận bản thân không phải ở bên bờ không khống chế được, cuối cùng hắn đã hiểu được.

Tất cả chuyện này không phải là ảo giác.

Quỷ vật kia thật sự bị nam tử áo trắng một kiếm chém chết.

Người này rốt cuộc là ai?

Đường trưởng lão nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa, kiếm trong tay lóe lên sáng rọi chói mắt, trong lòng kinh ngạc đến tột đỉnh.

Một kiếm đã chém chết quỷ vật Hóa Thần cấp.

Chẳng lẽ là cường giả Động Hư cảnh trong truyền thuyết?



“Trốn!”

Từ Thiên Hành đang kinh hãi, chỉ thấy Cố Dương quay đầu nhìn hắn, lạnh lẽo trong mắt khiến cho trong lòng hắn rung động, lập tức không chút do dự xoay người mà chạy.

Lưu Quang kiếm hóa thành kiếm quang, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.



“Chạy còn rất nhanh.”

Cố Dương không đuổi theo, mới vừa rồi tốc độ của Từ Thiên Hành thật sự nhanh hơn hắn một chút, cho dù chỉ một chút thì hắn cũng đuổi không kịp được.

Thứ hai, cho dù đuổi theo kịp thì vẫn là một trận ác chiến.

Hắn có thể một kiếm chém giết quỷ vật Thiên Nhân cảnh là vì quỷ vật đều là lũ ngáo ngơ, phương thức công kích chỉ có một, đó là đi thẳng về thẳng.

Vừa vặn Trảm Huyền kiếm pháp của hắn khắc chế loại thuần năng lượng thể này.

Dưới chiêu thức Trảm Thần này, quỷ vật Thiên Nhân cảnh đều phải bụi tan khói diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận