Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 145: Bạc tình (2)

Chương 145: Bạc tình (2)

Hắn nhắc nhở: “Thanh thần kiếm mà thế tử rút ra từ trong Kiếm Sơn có điểm thần kỳ, Ô huynh cẩn thận nghiên cứu thử xem, nói không chừng có thể có thu hoạch.”

Tĩnh Hải vương hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn.

Thật ra mới vừa rồi lúc hắn gỡ thanh kiếm từ trong tay nhi tử hắn ra, đã lấy được một môn truyền thừa từ trong đó.

Vả lại hắn còn biết lai lịch của thanh kiếm này, cũng biết rõ vì sao suốt một ngàn năm không có ai có thể rút được thanh kiếm này ra.

Thanh kiếm này tên là Thanh Long kiếm, nhất định phải là người có được huyết mạch Long tộc mới có thể rút ra được.

Từ nhỏ hắn đã thức tỉnh huyết mạch Long tộc, sở hữu long lực trời sinh, chính bởi vì như thế, cho tới nay, ở trong cùng cảnh giới hắn vẫn đánh đâu thắng đó.

Cũng bởi vì như thế, hắn lại chậm chạp không cách nào đột phá đến Thần Thông cảnh.

Tu vi của hắn, còn có tích lũy đã sớm đủ rồi, bế quan nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không tìm thấy được cơ hội đột phá.

Cho đến mới vừa rồi, hắn chiếm được môn truyền thừa trong Thanh Long kiếm, mới rốt cuộc tìm được phương pháp đột phá.

Nếu không phải cảm ứng được bên này xảy ra sự cố, hắn đã trực tiếp chuẩn bị bế quan, đột phá vào Thần Thông cảnh.

Hơn nữa cũng là tạo hóa trêu ngươi, thanh thần kiếm này vẫn luôn ở trong khu vực Tĩnh châu, cắm trên Kiếm Sơn, nhưng trong đầu hắn lại chưa từng sinh ra suy nghĩ đi rút nó ra, nếu không đã không đến nỗi lãng phí nhiều năm như vậy.

Cuối cùng, vẫn là nhi tử hắn rút kiếm ra, đưa đến trước mặt hắn.

Cố Dương lại nói: “Ô huynh, tiểu đệ có một việc muốn cầu.”

Tĩnh Hải vương thấy hắn nói chuyện quan trọng, nên nghiêm túc nói: “Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói.”

“Ta cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”

Tĩnh Hải vương dở khóc dở cười, dáng vẻ mới vừa rồi còn tưởng rằng có chuyện gì khó lường, ai ngờ chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi.

Tiền là chuyện hắn thật sự không coi vào đâu.

Hắn cười nói: “Chuyện này dễ xử lý, ngày mai ngươi đi tìm Thiến Lan, muốn bao nhiêu tiền thì cứ việc nói cho nàng là được.”

Cố Dương thấy hắn không để tâm, lại cường điệu một lần nữa: “Ta cần rất nhiều rất nhiều tiền.”

Tĩnh Hải vương thấy hắn nói như vậy, không nói nhảm nữa, lấy một lệnh bài bằng ngọc trong ngực ra, nói: “Ngươi cầm lấy cái này, đi tìm phòng thu chi trong phủ, tiền tài trong vương phủ, ngươi tùy tiện lấy dùng.”

Cố Dương nhận lấy lệnh bài kia, khẽ cười khổ.

Hắn đã nhìn ra được người này là người không biết xử lý việc vặt, đoán chừng ngay cả trong vương phủ có bao nhiêu tiền, hắn cũng không biết.

Thôi, ngày mai cứ đi tìm Bùi Thiến Lan, xem nàng nói như thế nào.

“Huynh đệ, ngươi giết Thẩm Ngạo, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Ta phải bế quan một thời gian, ngươi phải cẩn thận. Nếu gặp phải nguy hiểm, có thể cầm tấm lệnh bài này, đi tới tòa viện ở tận cùng bên trong ngõ cổ Đông, sẽ có người bảo vệ chu toàn cho ngươi.”

Cố Dương nói: “Được.”

“Ngươi giúp ta chiếu cố Thiến Lan.” Tĩnh Hải vương nói xong, thân hình lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.

Cố Dương biết rõ, hắn vẫn muốn tác hợp thê tử của hắn với mình, nhưng mà lòng mình vô tư, đương nhiên không cần tránh hiềm nghi.

Hắn đi ra ngoài, đến viện vừa nãy, nghênh đón hắn là hai cặp mắt lo lắng.



Sau khi Bùi Thiến Lan ăn viên đan dược kia đã nhanh chóng tỉnh lại, biết được vương gia tới, còn gọi Cố Dương đi, nhất thời sốt ruột.

Chuyện nàng sợ nhất chính là Cố Dương và vương gia đánh nhau, đến lúc đó nàng không biết phải làm gì mới được.

Cố Dương nào phải đối thủ của Vương gia?

Nàng giãy giụa, định đi qua giải thích với vương gia, tất cả đều không liên quan gì đến Cố Dương, là mình si tâm vọng tưởng…

Nhưng lại bị Xuân Đào giữ chặt lấy.

Đúng lúc này, Cố Dương từ bên trong đi ra, thoạt nhìn êm đẹp, không bị thương, nhưng không thấy bóng dáng vương gia đâu.

Trong lòng Xuân Đào vừa thấy may mắn, lại vừa nghĩ lại mà sợ, nuốt nước miếng hỏi: “Vương gia đâu rồi?”

“Đi rồi.”

Xuân Đào ngây ra: “Cứ… đi như vậy? Chưa nói… gì khác?”

Cố Dương cười nói: “Có một chút hiểu lầm nho nhỏ, đã giải thích rõ ràng rồi.”

Bùi Thiến Lan cuối cùng mở miệng: “Ngươi… nói với vương… gia như thế nào?”

Cố Dương nhớ đến Tĩnh Hải vương muốn gửi gắm nàng cho mình, cảm thấy không thích hợp để nói ra, rất dễ dàng bị người cho rằng hắn đang đùa giỡn, nên chỉ nói: “Vốn chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, vương gia lòng dạ rộng lớn, vốn không để trong lòng.”

Hắn đổi chủ đề, hỏi vào chuyện chính: “Đúng rồi, trong vương phủ còn bao nhiêu bạc?”

Nơi đáy mắt Bùi Thiến Lan hiện lên vẻ hơi thất vọng, nghe vậy nói: “Có chừng mấy trăm vạn lượng, chuyện này phải hỏi Xuân Đào.”

Xuân Đào ở bên cạnh nói: “Vàng bạc cộng lại có hơn bảy trăm vạn lượng, không kể châu báu tranh chữ cổ các loại.”

Mắt Cố Dương sáng lên, không hổ là Tĩnh Hải vương phủ, thật đúng là có tiền.

Cố Dương lại hỏi: “Nếu như dưới tình huống không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của vương phủ, có thể rút ra nhiều nhất bao nhiêu bạc vậy?”

Tĩnh Hải vương đã có ý như vậy, hắn không thể rút sạch tiền của vương phủ được, như thế thành ra quá tệ bạc, cũng nên để lại một ít tiền để duy trì hoạt động bình thường.

Một vương phủ lớn như vậy, chi tiêu mỗi tháng cũng không phải là số lượng nhỏ.

Xuân Đào không biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thầm tính toán, đưa ra một đáp án: “Đại khái có thể rút ra chừng năm trăm vạn. Vì sao công tử lại hỏi chuyện này?”

Con số này đã khiến Cố Dương rất hài lòng: “Tốt, kính xin Xuân Đào cô nương ngày mai hỗ trợ, rút năm trăm vạn lượng kia ra.”

Xuân Đào kinh hãi, lắp bắp nói: “Cố… Cố công tử, hạn… hạn mức… này lớn như vậy, nô… nô tỳ không thể lấy… ra được.”

Trong vương phủ đều có chế độ, dưới một vạn thì nàng có thể tùy tiện lĩnh, nhưng mấy trăm vạn lượng lại ở trong ngân khố khác, chìa khóa chia làm bốn, vương phi và ba vị trướng phòng mỗi người giữ một chìa, bốn chìa ghép lại mới có thể mở nhà kho ra được.

Đừng nói là nàng, ngay cả vương phi muốn lĩnh số ngân lượng lớn như vậy thì cũng phải có thủ lệnh của vương gia mới được.

Cố Dương chìa tấm lệnh bài Tĩnh Hải vương mới vừa đưa: “Có cái này, được không?”

Xuân Đào thấy tấm lệnh bài kia, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận