Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 396: Tình báo (2)

Chương 396: Tình báo (2)

Tào Kinh khẽ bật cười, nói: “Đến cấp bậc này của ta và ngươi, vì một chút thù hận và khí phách mà ra tay quá nặng, người nào cũng không khôn ngoan.”

“Ngươi và người ngoại tộc kia liên thủ, có lẽ có khả năng giết được ta. Nhưng mà những người ở đây phải chết mấy người?”

“Thật ra ta và ngươi hoàn toàn có thể hợp tác, vị kia mà ngươi định đối phó, ta có thể cung cấp một ít tin tức tình báo.”

Cố Dương thấy hắn tỏ vẻ chân thành, thật sự hơi bội phục, nhân vật số hai trong gia tộc, trụ cột tương lai chết trước mặt hắn, hắn lại còn có thể bàn chuyện hợp tác với tên hung thủ là mình này.

Có thể nói, biểu hiện của người này đều vì lợi ích bản thân.

So ra thì Thẩm Vận còn chính trực hơn hắn nhiều.

Nhưng mà hắn nói thật sự không sai, nếu thật sự đánh nhau, hắn một lòng muốn giết đám người Tô Thanh Chỉ thì mình cũng không nắm chắc có thể bảo vệ được mọi người.

Cố Dương nói: “Tin tức tình báo gì?”

Tào Kinh nói: “Chắc ngươi đã biết chuyện về Chí Dương đinh rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, năm đó chủ nhân đã từng thua trong tay thần thú Thượng Cổ Thái m U Huỳnh, bất đắc dĩ mới hòa thành một thể với Xích Minh thiên.”

“Chính bởi vì như thế nên chủ nhân mới có thể thoát được trận đại kiếp nạn ở thời kỳ Thượng Cổ mà sống được đến bây giờ, trong khi đó tất cả những cường giả tiếng tăm lừng lẫy ở thời kỳ Thượng Cổ đều đã tiêu tan trong lịch sử.”

“Ngươi chỉ cần tu luyện được hóa thân của Thái m U Huỳnh là đủ để khắc chế được chủ nhân.”

Đây chính là một tin tức rất có giá trị.

Tầm quan trọng của hóa thân Thái m U Huỳnh ở chỗ Cố Dương vốn được đẩy ra tuốt tận đằng sau, dựa theo trình tự cũng chỉ có thể đẩy ra sau cùng.

Nhưng mà nếu như Thái m U Huỳnh đã có thể khắc chế được vị kia của Xích Minh thiên thì có thể ưu tiên xếp lên đầu.

Cố Dương hỏi: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không phát hiện ra ngươi có suy nghĩ gian dối sao?”

Trên mặt Tào Kinh hiện lên nụ cười quái dị: “Ta trung thành và tận tâm với chủ nhân, nào có suy nghĩ gian dối gì đâu?”

Thật đúng là một lão già nham hiểm.

Cố Dương hiểu được ý tứ trong nụ cười của hắn, chỉ cần trong lòng hắn không cho rằng bản thân đang phản bội vị kia của Xích Minh thiên thì vị kia sẽ không nhận ra được khác thường gì.

Đây là cảnh giới lừa gạt người cao nhất, lừa gạt chính mình.

Ở trong lòng hắn, chỉ sợ làm bất cứ chuyện gì đều tự thôi miên mình, tất cả đều là vì chủ nhân.

Về phần hành động này có gây nên hậu quả bất lợi gì không, hắn cố gắng xem nhẹ.

Cho dù vị kia của Xích Minh thiên để lại thủ đoạn khống chế nào đó lên trên người hắn cũng không thể theo dõi hắn thường xuyên.

Có thể làm đến mức độ này, tên này thật sự không phải người bình thường.

Tào Kinh lắc đầu nói: “Nếu ngươi muốn đối phó với vị kia của Tam Thánh môn thì có thể tìm Thẩm Vận hợp tác. Người này tâm cơ sâu xa, đã sớm định thoát khỏi sự khống chế của Tam Thánh môn.”

“Thẩm Vận?”

Cố Dương nói: “Hắn đã bị ta giết chết.”

Tào Kinh nghe vậy, ánh mắt khẽ nheo lại, sau đó lại chậm rãi nói: “Thẩm Vận không phải người dễ dàng bị giết như vậy.”

Ý ở ngoài lời rằng không tin hắn có thể giết chết được Thẩm Vận.

Cố Dương nhìn hắn, hồi tưởng lại trận chiến ngày hôm đó, toàn bộ quá trình đều không có vấn đề gì.

Sau khi giết Thẩm Vận, hệ thống thông báo nhận được hai trăm điểm năng lượng, vậy chắc chắn là đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Tào Kinh nhìn thấu tâm tư của hắn, chậm rãi nói: “Theo ta được biết, Thẩm Vận đã từng có được một thanh linh bảo, chuẩn bị dùng để đối phó với vị kia của Tam Thánh môn, việc này chỉ có mình ta biết được.”

Linh bảo?

Cố Dương nhìn hắn hồi lâu.

Ngày đó Thẩm Vận không hề sử dụng linh bảo gì cả, sau khi hắn chết cũng không có linh bảo gì trên người.

Nhưng dường như Tào Kinh không cần phải nói dối chuyện này.

Hắn chỉ có thể tạm thời để chuyện này sang bên, nói: “Hợp tác thì thôi, trong tương lai không bao lâu nữa sẽ có người đến tìm ngươi báo thù.”

Đương nhiên người mà hắn nói là Lăng Linh. Vũ gia diệt môn, ra sức nhiều nhất trong đó chắc chắn chính là Tào Kinh và vị Bất Lậu cảnh kia của Cao gia.

Đợi đến khi thần công tu luyện xong, Lăng Linh nhất định sẽ tìm hung thủ năm đó để báo thù.

Tào Kinh cười ha hả, ánh mắt đảo qua trên người Lăng Linh, thong dong xoay người rời đi.



Người này vừa đi, Cố Dương đột nhiên cảm nhận được không khí không được đúng lắm, cho dù là Lăng Linh, Tào Y Y ở bên người hay là Hi Hoàng, Tô Thanh Chỉ, Lỵ Lỵ đều dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Chỉ có Tinh Linh công chúa Y Phù trở thành nô bộc của hắn vẫn luôn luôn cúi đầu.

Cách đó không xa còn có người ngoài cuộc là Cát Thụy Ti, trong mắt chỉ có Y Phù.

Xa cách lâu ngày mới gặp lại, vốn nên rất vui vẻ, nên tâm sự một chút mới đúng, nhưng mà khi số lượng nữ nhân quá nhiều thì cho dù làm gì cũng dường như không thích hợp.

“Chủ nhân, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi, ngươi có biết bọn ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu không.”

Lúc này con chim xanh nhỏ không biết từ đâu bay đến, ríu rít kêu lên.

Cố Dương liếc nhìn nó, trong lòng thầm nói tên này có đôi khi vẫn có tác dụng, phá vỡ được cục diện bế tắc, khiến cho hắn thoát khỏi xấu hổ.

Hắn nghiêm mặt lên: “Mới vừa rồi nguy hiểm như vậy, ngươi chạy đi đâu?”

Chim xanh liến thoắng một cách có bài bản: “Ta tới Thần Đô tìm viện binh đó, hả, dáng vẻ của nữ nhân này kỳ lạ ghê!”

Nói xong, giọng điệu của nó trở nên cực kỳ khiếp sợ: “Chủ nhân, khẩu vị của ngươi đúng là càng ngày càng nặng, cho dù không phải nhân loại mà cũng ra tay được?”

“Đi thôi, nơi này không thể ở lâu.”

Cố Dương không cho những nữ nhân bên người có cơ hội mở miệng, tay áo vung lên, sử dụng pháp lực mang theo các nàng bay khỏi nơi này.

Nhỡ đến lúc đó Tào Kinh triệu hồi chủ nhân hắn đến, mình mang theo nhiều người kéo chân sau như vậy, thật sự không có cách nào đánh được.

Những nữ nhân ở bên cạnh hắn, tâm trạng đều không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận