Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 439: Ước hẹn một năm (2)

Chương 439: Ước hẹn một năm (2)

Sợ rằng phải chờ tới sau khi chân chính khai chiến rồi mới có thể làm rõ ràng chuyện này được.

Sau khi tiến vào lãnh thổ Đại Chu, có thể nhìn thấy được không ít cảnh tượng điều động nhân viên, một vài cứ điểm quan trọng còn có lượng lớn binh mã đóng quân.

Xem ra Tô Ngưng Yên không hề nói dối, nàng thật sự đã sớm chuẩn bị rồi, nếu là chiến tranh tiêu chuẩn thông thường sẽ không xuất hiện sơ suất quá lớn.

Bây giờ thứ có thể quyết định thắng bại chính là so sánh sức chiến đấu cao nhất.

Nói đến cùng, vẫn phải xem cường giả Thiên Nhân của hai bên.

Hiện giờ đối mặt với cường giả Thiên Nhân, Cố Dương chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mình mà thôi.

Khi ở Đào Nguyên thiên, vì ngăn cản “Hán vương”, hắn thả ra hơn trăm con Huyết Bức, kết quả trước khi hắn rời khỏi Đào Nguyên thiên cảm ứng được sủng thú Huyết Bức đã chết.

Sủng thú chết đi khiến cho hắn bị phản phệ một chút.

Đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Càng đi về phía Nam, dân cư càng nhiều, thành thị càng lớn, càng phồn hoa.

“Không biết Thanh Chỉ các nàng như thế nào.”

Ít nhiều gì Cố Dương hơi lo lắng.

Hắn đi chuyến này đã hai tháng, các nàng ở Văn viện không biết có đánh nhau không.

Hắn không lo lắng cho người khác, chỉ riêng một Tào Y Y đủ khiến người ta đau đầu, tuy rằng trước khi rời đi hắn đã dặn dò Hi Hoàng, kêu nàng canh chừng Tào Y Y. Nhưng nàng không hề có tâm nhãn, nếu Tào Y Y thật sự nổi điên lên, nàng chưa chắc đã ngăn cản được.

Cố Dương không yên lòng nên mở hệ thống ra, tiến hành một lần mô phỏng.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần tiêu hao một trăm điểm năng lượng.]

“Có.”

[Hai mươi ba tuổi, ngươi đã là Bất Lậu cảnh nhất trọng thiên, ngươi chạy trốn khỏi Đào Nguyên thiên, đi tới Thần Đô.]

[Ngươi giao một trái đào cho Viện trưởng Văn viện, hỗ trợ khôi phục tu vi.]

[Một tháng sau, đại hội Dao Trì cử hành đúng hạn. Ngươi theo Thần Vũ hầu đến biên cương, chống đỡ Man tộc, các ngươi chủ động phát động tiến công, trong vòng mấy ngày, ngươi lấy sức lực một mình tàn sát hết cường giả Bất Lậu cảnh của Man tộc. Chém giết Hãn vương của Man nhân.]

[Nửa tháng sau, một vị Thiên Nhân của Man tộc giết tới, cuốn lấy ngươi, Lạc vương mai phục bên cạnh ra tay đánh trọng thương.]

[Sau đó, một vị Thiên Nhân khác của Man tộc xuất hiện liên thủ với vị Thiên Nhân bị thương kia định mở một cấm chế Thượng Cổ. Viện trưởng Văn viện hiện thân, một kiếm trọng thương.]

[Lạc vương phóng ra một pháp bảo, vây khốn hai người đó, ba người các ngươi liên thủ, chém giết hai Thiên Nhân. Đại Chu chiến thắng đối phương.]

[Sau đó ngươi mang theo các nàng Tô Thanh Chỉ đi tới La gia. Ngươi đi tìm Sở Tích Nguyệt lại phát hiện nàng không ở Sở gia, biết được mấy tháng trước nàng đã gả vào Tần gia rồi.]

[Ngươi đi tới Tần gia lại bị Tần Vũ phát hiện, các ngươi đánh một trận, không phân thắng bại. Ngươi chỉ có thể rời khỏi Tần gia, mang theo đám người Tô Thanh Chỉ trở lại La châu, tiến vào Quảng Hàn tiên cung.]

[Lão tổ Sở gia cảm ứng được tiên cung mở ra, định đi vào, bị ngươi một chưởng đánh bay.]

[Ba năm sau, ngươi mang theo các nàng rời khỏi Quảng Hàn tiên cung, đi tới Thụy Cầm đại lục.]

[Ba năm sau, Dao Trì tiên cung giết đến Thụy Cầm đại lục, đại lục bị chiếm đóng hơn phân nửa. Các ngươi bị ép lui thủ Thú Thần điện.]

[Một năm sau, Dao Trì tiên cung phát động tiến công cuối cùng, vào thời điểm sau cùng, Thú Thần điện kích phát uy năng vĩ đại, tiêu diệt hết người của Dao Trì tiên cung xâm nhập.]

[Bảy năm sau, một tòa tiên cung giáng xuống Thụy Cầm đại lục, trấn áp Thú Thần điện, các ngươi bị chết trong dư ba này, hưởng dương ba mươi bảy tuổi.]

Sở Tích Nguyệt lập gia đình?

Cố Dương kinh hãi, bấm tay tính, quả nhiên, kể từ lần trước Sở Tích Nguyệt ở Giang châu quyết định trở về xuất giá đến giờ vừa vặn được một năm.

Hiện giờ không sai biệt lắm đến lúc cử hành hôn lễ.

Thời gian trôi thật nhanh, nhanh như vậy, đã một năm rồi.

Nhớ tới một năm trước khi Sở Tích Nguyệt và hắn tách ra, hắn còn chưa tới nhất phẩm.

Hiện giờ, một năm trôi qua, hắn đã là Bất Lậu cảnh.

“Hy vọng tới kịp.”

Một lần này Cố Dương không tiết kiệm pháp lực nữa, thi triển ra tốc độ nhanh nhất bay về phía La châu.

Hắn đã từng lập lời thề trong lòng, một năm sau, nếu như hắn có đầy đủ thực lực rồi sẽ đến cướp dâu.

Hiện giờ là lúc thực hiện lời hứa.

Về phần quay về Thần Đô cứu Viện trưởng Văn viện cứ tạm thời để đó đã, cứu Sở Tích Nguyệt rồi tính.

Từ biên giới phía Bắc Đại Chu chạy đến La châu ở phía Nam, hắn chỉ tốn thời gian một ngày.

La châu thành, Sở gia lúc này đang giăng đèn kết hoa.

Cố Dương đến trên không La gia, thần thức đảo qua nhưng không hề phát hiện ra sự tồn tại của Sở Tích Nguyệt, trong lòng hơi sốt ruột.

Hiển nhiên, người đã đi rồi.

“Vị đạo hữu nào giá lâm? Lão thân không tiếp đón từ xa.”

Lúc này có một giọng nói già nua vang lên, rõ ràng là một cường giả Bất Lậu cảnh.

Ở cửa Sở gia treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, bên trong giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt vui mừng.

Hậu viện, có vài người ngồi trong chính đường, không khí lại ngưng trọng lạ thường.

Người ngồi ở chủ vị là một lão bà, chống một cây quải trượng đầu rồng, thân thể còng xuống, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Trên mặt đất trong đại đường đặt một thanh đao, thân đao lóe lên một tầng sáng màu trắng bạc.

Vài người ở đây đều nhìn chằm chằm vào thanh đao này.

Thanh đao này là chí bảo của Sở gia —— Minh Nguyệt đao!

Năm trăm năm trước, lão tổ Sở gia thua Tần Vũ, Minh Nguyệt đao bị thua cược, bản thân cũng bị trọng thương.

Hiện giờ cuối cùng Minh Nguyệt đao đã vật về chủ cũ.

Mà cái giá của nó là Sở Tích Nguyệt truyền nhân dòng chính gả vào Tần gia.

Hôm nay đội ngũ đón dâu của Tần gia đến, mang theo thanh Minh Nguyệt đao này, đón người lên kiệu hoa rồi lưu Minh Nguyệt đao lại Sở gia.

Lúc này chắc đội ngũ đón dâu của Tần gia đã rời khỏi La châu rồi.

Sở gia cuối cùng đã nghênh đón chí bảo về gia tộc, nhưng trong đại đường, trên mặt mỗi người đều không nhìn thấy vẻ vui mừng gì.

Chí bảo này dùng nữ nhi của Sở gia đổi về, đây không khác nào vô cùng sỉ nhục Sở gia.

Nhưng mà thực lực không bằng người, sỉ nhục lớn hơn nữa cũng chỉ có thể nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận