Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 117: Giao thần kiếm ra đây

Chương 117: Giao thần kiếm ra đây

Ô Hành Vân thấy lực chú ý của Cố Dương đặt trên người quái dị đó, nhỏ giọng nói: “Người kia tên là Mạnh Bình, từng là kiếm khách hoành hành một thời ở phương bắc, mười mấy năm trước, thua dưới tay Bắc Sơn Kiếm Thánh khi vị Kiếm Thánh này vẫn chỉ ở cảnh giới nhất phẩm. Về sau, đã đi khắp thiên hạ tìm kiếm thần binh lợi khí.”

“Mười năm trước, sau khi Bắc Sơn Kiếm Thánh tu thành Thần Thông cảnh, người này đã tới Kiếm Sơn, một mực ngồi bất động ở đây, không hề rời đi, giống như đang tham ngộ bí ẩn của thanh kiếm thần bí này. Nhưng mà hắn chưa bao giờ làm tổn thương ai cả, đừng lo lắng.”

Cố Dương thế mới biết, người quái dị kia còn có một đoạn chuyện cũ, hỏi: “Hắn xuất thân từ thế lực nào?”

“Một môn phái nhỏ, cho đến nay chỉ được một mình hắn là nhất phẩm.”

Giỏi đấy, đào tạo được một cường giả nhất phẩm, hơn nữa chỉ là một môn phái nhỏ thôi.

Xem ra ngoại trừ chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ, sáu môn phái lớn thì sẽ không có môn phái lớn nào khác nữa.

Cố Dương lại sinh lòng đồng cảm với người này, hắn quá hiểu nỗi khổ của việc không có truyền thừa công pháp cao cấp.

Nhưng đã là không có biện pháp, vị cường giả nhất phẩm này, tại sao lại ngồi bất động ở đây mười năm?

Đang nói…

“Dừng tay!”

Một tiếng quát lớn vang lên khiến tiểu thị nữ Tri Tinh càng hoảng sợ, buông chuôi kiếm ra, lui một bước.

Nàng chỉ thuần túy xuất phát từ tò mò, tiến lên sờ thử thôi.

Thiếu niên mặc áo gấm kia bước nhanh tới, đối mặt với đám người Cố Dương, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: “Thần kiếm là của ta, không ai được động vào!”

Cố Dương cảm thấy hơi buồn cười, đã lâu rồi chưa gặp được một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như vậy, đang định mở miệng thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Chỉ thấy một bóng dáng hơi mập mạp im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng thiếu niên kia, rõ ràng là một vị cường giả nhất phẩm.

Có thể khiến một vị cường giả nhất phẩm đi theo, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Lần này Cố Dương tới là vì kiếm tiền, không muốn nhiều chuyện, chế giễu một câu: “Nếu ngươi có thể rút được nó ra, nó mới tính là của ngươi.”

Thiếu niên áo gấm hừ một tiếng: “Bản thế tử nhất định có thể rút nó ra.”

Nói xong, hắn xoay người, vén tay áo lên, cầm chặt chuôi kiếm.

Cố Dương nghe được hắn tự xưng, trong lòng giật thon thót, nhìn kỹ thì thấy tướng mạo của hắn đúng là hơi tương tự người nào đó, nên đoán được thân phận của thiếu niên này.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Ô Hành Vân vẻ mặt phức tạp, đã biết mình đoán không sai.

Thiếu niên này chính là nhi tử của Tĩnh Hải vương.

Nhìn tuổi tác chắc là đệ đệ của Ô Hành Vân.

Cố Dương chỉ biết Ô Hành Vân là thứ tử của Tĩnh Hải vương, sau này rời nhà trốn đi, một mình chạy đến Thần Đô, gia nhập Võ viện.

Về phần vì sao Ô Hành Vân lại rời nhà trốn đi, chi tiết trong đó hắn cũng không rõ ràng.

Thiếu niên mặc áo gấm đứng tấn, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hà hơi, hét lớn một tiếng: “Lên!”

Lập tức, mặt đất bắt đầu chấn động.

Lần này, tất cả mọi người ở đây không khỏi ngạc nhiên, bao gồm cả vị cường giả nhất phẩm sau lưng thiếu niên mặc áo gấm đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

Nơi mặt đất bắt đầu chấn động chính là vị trí của thanh kiếm trong tay thiếu niên mặc áo gấm.

Vẻ mặt Cố Dương hơi cổ quái, nhìn thiếu niên kia, trong lòng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Như này là như nào?

Không phải nói thanh kiếm này kể cả Thần Thông cảnh cũng không rút ra được sao?

Chẳng lẽ tiểu tử này chính là khí vận chi tử trong truyền thuyết sao?

Nói đến vấn đề này.

Lúc trước trong mấy lần mô phỏng, sau khi Tĩnh Hải vương chết, tại sao là do Ô Hành Vân kế thừa vương vị?



Theo mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt, chuôi kiếm gỉ sét loang lổ này đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt.

Chôn dưới đá đã ngàn năm, lần đầu tiên nó lộ ra mũi nhọn của mình.

Thiếu niên mặc áo gấm nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy, vẻ mặt vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên đã dùng hết khí lực từ khi sinh ra đến nay.

Chuôi thần kiếm này được rút lên từng tấc một, ánh sáng càng lúc càng mạnh, gần như phóng lên trời, che khuất cả người thiếu niên.

“A…”

Thiếu niên kia gầm lên.

Cuối cùng, hắn đã rút toàn bộ thanh kiếm kia ra.

Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Cả ngọn núi đá đang kịch liệt chấn động, ầm ầm vỡ ra.

Cố Dương hét lớn lên: “Lỵ Lỵ.”

Lỵ Lỵ phản ứng cực nhanh, lấy quả cầu thủy tinh kia ra, nhanh chóng đọc một đoạn chú ngữ, một luồng lực trong nháy mắt bao phủ mọi người ở đây.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, giống như lông vũ, bay lơ lửng xuống đất.

Vũ Lạc thuật!

“Ngươi dám!”

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm.

Sau đó chính là một đường kiếm ý kinh người, tiếp theo là đủ loại tiếng xé gió, thực lực kinh người mang theo vô số đá vụn quét ngang đến, khiến đám người Cố Dương đều bị ảnh hưởng.

Cố Dương giơ tay lên, chém tới trước, một bức tường khí vô hình xuất hiện trước mặt, chắn toàn bộ những đá vụn đang bay tới kia.

“Cố huynh!”

Đột nhiên, Ô Hành Vân ở bên cạnh túm lấy tay hắn, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.

Không cần nhiều lời, Cố Dương đã biết hắn định nói gì, hỏi lại một câu: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Ô Hành Vân nói: “Cho dù như thế nào hắn vẫn là đệ đệ của ta.”

“Được.”

Cố Dương không nói lời vô nghĩa nữa, quay đầu lại nói với Lỵ Lỵ: “Mang bọn họ đến nơi an toàn, ta chút nữa sẽ tới.”

Nói xong, hắn rút Phượng Vũ đao ra, người đã bay vút ra.



Một lát sau, Cố Dương tìm được đến chỗ hai bên đang kịch chiến, bọn họ đánh từ trên núi xuống dưới núi, đang một đuổi một chạy.

Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy thế tử phủ Tĩnh Hải vương bị người trung niên kia vác trên vai, trên thân người trung niên kia nhuốm máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Vị thế tử kia rõ ràng đã hôn mê rồi, trong tay nắm thật chặt chuôi thần kiếm trong truyền thuyết này.

Sau lưng không xa, Mạnh Bình đang đuổi theo mãi.

“Giao thần kiếm ra đây.”

Giọng hắn khô khốc khó nghe, ẩn chứa sát ý lạnh như băng trong đó.

Giống như cảm ứng được sau lưng có người đuổi theo, trên người hắn đột nhiên bộc phát ra kiếm ý kinh người, kiếm trong tay rời tay, hóa thành một đường kiếm cầu vồng, bắn nhanh ra.

Người trung niên cảm nhận được nguy hiểm, ý thức được không tránh khỏi, bất ngờ ném thế tử trên vai đi, xoay người nghênh đón một kiếm kia.

Xoẹt!

Kiếm trong tay hắn lập tức bị cắt thành hai đoạn, đường kiếm cầu vồng kia còn chưa tiêu tan, chém ngang người hắn thành hai khúc, lập tức mất mạng.



Lúc này, Cố Dương cuối cùng đã đến, đón được thế tử ở giữa không trung, quay đầu nhìn người quái dị quần áo rách nát, tóc tai bù xù kia.

Mạnh Bình dùng giọng nói khó nghe giống như kim loại cà vào nhau nói: “Ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác?”

Cố Dương nói: “Không có cách nào, nợ nhân tình của người ta.”

Đương nhiên không chỉ vì Ô Hành Vân.

Lần này đi Tĩnh châu, hắn muốn bán thương thành của Tiền Hi Vân được giá tốt, nếu như có thể kéo quan hệ với Tĩnh Hải vương, làm việc sẽ dễ dàng rất nhiều.

Vả lại, hắn cứu được tiểu tử này, Tĩnh Hải vương còn không tỏ vẻ gì sao?

Nể mặt mũi Ô Hành Vân, giảm giá tối đa, cũng phải được hai trăm vạn, không quá mức đúng không?

Trong lòng Cố Dương tính toán kỹ càng.

Mạnh Bình liếc nhìn đã thấy rõ hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, lạnh lùng nói: “Dối trá! Mặc kệ ngươi có mục đích gì, người dám cản ta, chết!”

Thanh kiếm kia vòng một vòng, quay trở lại trên tay hắn.

Một kiếm trong tay, sát ý trong mắt hắn càng mạnh.



Bên kia, Lỵ Lỵ mang theo mọi người cuối cũng cùng đáp xuống đất, nhìn xem ngọn núi đá cao gần nghìn mét này đã biến mất không còn tung tích thì chưa hết kinh hồn bạt vía.

Lần này nếu không có pháp thuật của Lỵ Lỵ, dưới tai họa này, bọn họ vốn không cách nào may mắn thoát khỏi được.

Cố Dương chỉ có hai tay, liệu có thể cứu được mấy người?

Tiểu thị nữ Tri Tinh lo lắng nói: “Cố đại ca không sao chứ?”

Nghe được lời của nàng, trên mặt mọi người đều có vẻ lo lắng.

Vừa rồi nghe Ô Hành Vân nói, Mạnh Bình kia mười mấy năm trước đã là cường giả nhất phẩm, thực lực hiện giờ không biết mạnh đến mức độ nào.

Hàn Mộng Linh nhỏ giọng nói: “Hai đánh một, cho dù đánh không lại, có lẽ cũng có thể chạy trốn được.”

Đúng lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay đến, thoạt nhìn cực kỳ xa hoa, ngựa kéo xe toàn thân trắng như tuyết, trên thân không có chút lông tạp nào, vô cùng thần tuấn, quả là thần mã đệ nhất trong thiên hạ.

Nơi này đã không có đường, xe ngựa vẫn như giẫm trên đất bằng.

Khi Ô Hành Vân nhìn thấy chiếc xe ngựa này thì sắc mặt lại thay đổi.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã dừng lại bên người bọn họ, đánh xe là một nữ tử, ăn mặc kiểu thị nữ hỏi: “Các ngươi có từng gặp thế tử nhà ta không?”

Trương Tiểu Hải phản ứng lại nhanh nhất, nói: “Có người đuổi giết thế tử nhà ngươi, mau đi cứu người…”

Lời còn chưa dứt, xe ngựa đã vỡ mui, một bóng người màu trắng bay lên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

“Công tử nhà ta… A, đã được cứu rồi.”

Thị nữ đánh xe thấy thế không khỏi khẩn trương: “Phu nhân, chờ ta một chút.” Nàng đánh xe, vội vàng đuổi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận