Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 229: Kim Thân nhị trọng

Chương 229: Kim Thân nhị trọng

Hắn không hề có ấn tượng gì với thị nữ này, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của nàng thì chắc là thị nữ của Tô nhị tiểu thư: “Ta không phải tới để tìm tiểu thư nhà ngươi.”

Thị nữ kia phẫn nộ nói: “Nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi rời đi.”

Mấy hôm trước, chuyện hoàng hậu hạ chỉ ban hôn nhưng lại bị trưởng công chúa đoạt hôn phu đã sớm truyền khắp Thần Đô, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp Đại Chu.

Tiểu thư nhà nàng hiện giờ đã thành trò cười của toàn bộ Thần Đô.

Nàng lớn lên bên cạnh tiểu thư từ nhỏ, có thể nói tình như tỷ muội, cho nên khi biết được Cố Dương đến đây thì lập tức bùng nổ, hắn lại còn dám đến quốc trượng phủ!

Còn chê làm hại tiểu thư chưa đủ sao?

Nàng bất chấp tất cả chạy tới ngăn cản.

“Như Ý, không được làm càn!”

Bên cạnh, Tô nhị tiểu thư đã đi ra, quát bảo thị nữ nhà mình dừng hành động vô lễ lại.

Tên thị nữ kia vội la lên: “Tiểu thư…”

“Im miệng, lập tức xin lỗi Cố công tử.” Giọng điệu của Tô nhị tiểu thư cực kỳ nghiêm khắc: “Cố công tử là ân nhân của một nhà chúng ta, nếu không có hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết ở trong này rồi.”

Nàng nói xong, tạ lỗi với Cố Dương: “Xin lỗi, thị nữ của ta quá mức vô lễ, ta chắc chắn sẽ trừng phạt nặng nàng.”

Cố Dương chạm mặt nàng thì cảm thấy tương đối xấu hổ, nói: “Ta tới xem thử bí cảnh kia như thế nào.”

“Công tử, mời.”

Tô nhị tiểu thư không có ý định cùng đi theo.

Cố Dương không nhiều lời, đi một mình.

Tô nhị tiểu thư nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cau mày thầm nghĩ, rốt cuộc hắn đã luyện được mấy môn “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” rồi vậy?



Cố Dương vừa đi vào trong vừa mở hệ thống ra. Hắn cảm thấy cẩn thận vẫn hơn, mô phỏng một lần trước, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao một điểm năng lượng.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi…]

[Ngươi ở trong quốc trượng phủ, dùng ấn tỷ của Tề vương mở một cấm chế dưới mặt đất ra. Ngươi phát hiện bên trong có một nữ tử bị đóng băng, nhưng phát hiện không cách nào đánh thức được, chỉ đành lấy một món thần binh đi.]

[Ngươi tiến vào Văn viện, song tu với Diệp Lăng Ba…]

[Hai năm sau, U Minh tông xâm lấn…]

[Ngươi mang theo Diệp Lăng Ba đi tới thần đàn tế thiên, mở bí cảnh kia rồi thả cường giả Bất Lậu cảnh ra. Vào lúc này, lão tổ của Thẩm gia và một vị Pháp Lực cảnh đuổi tới, đại chiến một trận kinh hãi thế tục với vị cường giả Bất Lậu cảnh kia.]

[Ngươi mang theo Diệp Lăng Ba trốn vào trong bí cảnh, đóng cửa bí cảnh lại.]

[Tám năm sau, Diệp Lăng Ba bước vào cảnh giới Thiên Nhân. Các ngươi rời khỏi bí cảnh, phát hiện Thần Đô đã bị Tinh La tông chiếm đoạt, các ngươi bị phát hiện, rơi vào truy sát.]

[Dưới sự bao vây tấn công của mấy vị Thiên Nhân, các ngươi chết trận tại chỗ, hưởng thọ ba mươi hai tuổi.]

Giờ thì hay rồi, Tinh La tông xuất hiện trước thời hạn.

Dòng thời gian tương lai của thế giới này triệt để rối loạn.

Nhưng mà lần mô phỏng này cũng có thu hoạch.

Đầu tiên. nếu hắn mở cấm chế kia ra thì sẽ không có nguy hiểm gì.

Thứ hai, Tinh La tông có mấy vị Thiên Nhân.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi hai tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi hai tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm ba mươi hai tuổi.]

Cố Dương không đưa ra lựa chọn, tạm thời bỏ qua. Nơi này quá nhiều người, chờ trở lại Thiên Tâm võ quán rồi nói.

Chỉ chốc lát đã đến viện kia.

Trong viện có mười mấy người, tất cả đều mặc trường bào màu xanh nhạt.

Vương Viễn Trác tương đối nhiệt tình chào hỏi: “Cố công tử.”

Ngày đó là Cố Dương cứu phó viện trưởng Chu Tông Nghiệp, toàn bộ Văn viện đều nợ nhân tình của hắn.

“Là Vương giáo thụ à, các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta xem thử chút thôi.”

Cố Dương khẽ cười nói. Hắn cảm nhận được một ánh mắt khác thường, quay đầu nhìn lại, thấy là Diệp Lăng Ba.

Muội tử này không tệ, đáng để kết giao.

Hắn nhớ tới lần mô phỏng trước đó, chuyện sau khi đạt thành tựu Thiên Nhân, nàng đánh vào Tam Thánh môn, cứu hắn ra.

Nụ cười trên mặt hắn thêm vài phần thân thiết, gật đầu với nàng, xem như chào hỏi.

Trong viện, các đệ tử Văn viện còn lại đều rất tò mò quan sát hắn, cái tên Cố Dương có thể nói như sấm bên tai bọn họ, người đứng đầu trong lứa trẻ tuổi hiện giờ được thiên hạ công nhận.

Rốt cuộc nam nhân này có ba đầu sáu tay gì mà yêu nghiệt như thủ tịch Diệp sư tỷ cũng bị hắn vượt qua.

Thoạt nhìn cũng không có điểm nào thần kỳ.



Cố Dương không hề để ý đến ánh mắt của người khác, đi dạo một vòng trong viện, giả bộ như đang quan sát bốn phía, thấy không có ai chú ý đến đã đi vào một tòa viện nhỏ ở bên cạnh.

Trong tay hắn cầm khối ấn tỷ của Tề vương, có thể cảm nhận được rõ ràng cấm chế kia.

Hắn xuyên qua đình viện, vào trong phòng, cuối cùng đẩy cửa một gian phòng ra, bên trong là khuê phòng của một nữ nhân.

Xem ra đây chắc là phòng của Tô nhị tiểu thư.

Vừa đúng, cấm chế kia ở ngay phía dưới này.

“Giờ phải đi xuống như thế nào?”

Cố Dương đang nghĩ, ấn tỷ trong tay chợt sáng lên, một pháp trận phức tạp sáng lên dưới chân hắn.

Ngay sau đó, vèo một cái, hắn đã biến mất khỏi phòng.



“Đây là…”

Bên ngoài, Vương Viễn Trác và Diệp Lăng Ba đồng thời có cảm ứng, quay đầu nhìn lại. Bọn họ còn đang kinh ngạc, bỗng “vèo” một tiếng, một bóng người lập tức bay về phía tòa tiểu viện này.

Hai người đều nhận ra người này chính là Tô nhị tiểu thư, muội muội ruột của hoàng hậu.

Trước đó, vị Tô tiểu thư này cực kỳ khiêm nhường, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, không hề có bất cứ cảm giác tồn tại gì, thậm chí không có ai biết nàng tên là gì.

Nhưng mà hiện giờ lại không có bất cứ ai có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng được, bởi lẽ một Thần Thông cảnh hai mươi mấy tuổi đủ để khiến cho một đám gọi là thiên kiêu lu mờ.

Đã có người gọi nàng và Cố Dương là song bích của Đại Chu.

Càng quan trọng hơn là, không ai biết sư thừa của nàng, cũng không biết nàng tu luyện công pháp gì.

Con người nàng giống như một điều bí ẩn.

Vương Viễn Trác còn hơi chần chừ, Diệp Lăng Ba đã vội vàng đuổi theo trước một bước.

Khi đến nơi khí tức Cố Dương biến mất vừa rồi, nàng hỏi Tô nhị tiểu thư đã tới trước một bước: “Hắn ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận