Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 67: Sợ bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng

Chương 67: Sợ bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng

[Một tháng sau, khi ra ngoài, ngươi bị tấn công bởi một cường giả nhị phẩm. Ngươi và hắn đọ sức hàng chục chiêu, bất phân thắng bại. Trận đấu của các ngươi truyền đến tận tai một vị thống lĩnh ngự lâm quân, sau khi hắn đến thì cường giả nhị phẩm kia kinh hãi bỏ chạy.]

[Trận chiến này khiến danh tiếng của ngươi vang khắp Thần Đô.]

[Nửa tháng sau, hạng sáu Tiềm Long bảng là La Phái Nguyên đến khiêu chiến ngươi. Trước mắt nhiều người, người chỉ dùng vỏn vẹn mười chiêu đã đánh hắn tơi tả. Từ đây, ngươi được trở thành tam phẩm đệ nhất.]

[Một tháng nữa trôi qua, ngũ hoàng tử phái người đưa thư đến khiêu chiến, muốn cùng ngươi tỉ thí một trận. Ngươi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng trong đêm hôm ấy, Trình Thiên Tâm dẫn ngươi đi gặp một vị quý nhân. Quý nhân ấy nói, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ngũ hoàng tử thì sẽ cho ngươi toàn bộ bí kíp của “Diệt Thần Cửu Thức”.]

[Sau một hồi suy nghĩ, ngươi cũng nhận lời.]

[Thấm thoát một tháng trôi qua, ngươi cùng ngũ hoàng tử Triệu Hãn so tài tại Thiên Tâm võ quán, sau khoảng mười mấy chiêu, Triệu Hãn sử dụng Phá Ngọc Thức của Diệt Thần Cửu Thức, ngươi rơi vào bước đường cùng, chỉ có thể dựa vào Phá Ngọc Thức để phản kích, đánh bại ngũ hoàng tử, phá vỡ ý chí võ đạo của hắn.]

[Người có được toàn bộ bí kíp của “Diệt Thần Cửu Thức”, nhưng cũng đắc tội với hoàng thất. Để tránh liên lụy tới Thiên Tâm võ quán, ngươi bèn rời khỏi Thần Đô. Trên đường đi, ngươi gặp một vị cường giả nhất phẩm. Ngươi sử dụng Sát Thân Thức, tự phá cương khí hộ thân, sau cùng sức cùng lực kiệt mà chết. Hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Sau khi xem hết những chuyện trải qua, Cố Dương cau mày: “Con đường này cũng không được.”

Kinh thành, đất chật người đông quá phức tạp. Thực lực của hắn so với trước kia thực sự quá mạnh, nếu như lại bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu luẩn quẩn, kết cục cũng phải bỏ mạng.

Người không có xuất thân như hắn, trước khi có được thực lực, đến kinh thành không khác gì đi vào chỗ chết.

Cũng có thể thực lực càng cao càng chết sớm.

Trước kia, khi hắn chưa đạt tam phẩm thì còn có thể luyện đao pháp ở Thiên Tâm võ quán được mấy năm.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba, bài học cuộc sống năm hai mươi ba tuổi.]

Đương nhiên hắn sẽ chọn mục thứ hai, toàn tập “Diệt Thần Cửu Thức” chính là thứ hắn dùng tính mạng để đổi lấy trong lần mô phỏng này.

Ngay lập tức, trong đầu của Cố Dương có thêm sáu thức đao pháp nữa, hợp thành một bộ với ba thức trước đó của hắn.

Trên thực tế, Phá Ngọc Thức mà hắn luyện thành là thức thứ tư, còn Sát Thân Thức là thức thứ năm.

Ngoại trừ những thứ đó ra, mấu chốt chính là quá trình khiêu chiến cùng với vị cường giả nhị phẩm, trận chiến cùng hạng sáu Tiềm Long bảng La Phái Nguyên, cuối cùng là ngũ hoàng tử Triệu Hãn.

Vị cường giả nhị phẩm không cần bàn đến, nhưng còn La Phái Nguyên, so về tu vi thì chắc chắn cao hơn hắn.

Trên Tiềm Long bảng, từ hạng năm trở lên đều là tu vi nhị phẩm, hạng sáu La Phái Nguyên là tam phẩm đỉnh phong, mạnh không ai bằng, tiếc là còn lâu mới là đối thủ của Cố Dương.

Nếu như chiến đấu một sống một còn, chỉ trong ba đao, Cố Dương có thể dễ dàng giết hắn.

Ngược lại, nếu là ngũ hoàng tử Triệu Hãn, thực lực có phần hơn La Phái Nguyên, chân nguyên toàn thân như thể phát ra vầng hào quang, sức mạnh phi thường, không hề thua chân nguyên “Phượng Vũ Cửu Thiên” của hắn.

Triệu Hãn cũng dùng đao, mỗi một đao pháp đều vô cùng tinh xảo, khiến hắn cũng chật vật đối phó.

Chẳng qua xét về tu vi đao đạo, Cố Dương vẫn hơn hắn một bậc. Khi Triệu Hãn xuất chiêu “Diệt Thần Cửu Thức” thì đó cũng chính là lúc hắn xuống mồ.

Dưới tình hình đó, nếu Cố Dương dừng tay, thì kẻ ngã xuống chính là bản thân hắn.

Trong lòng Cố Dương trỗi dậy một cảm giác kì lạ.

Trước đó hơn một tháng, hắn vì ba vạn lượng đồng ý dẫn Tô Thanh Chỉ đến Bình quận, mà lúc đó hắn mới chỉ bát phẩm mà thôi. Đối với hắn mà nói. Liễu gia và ngũ hoàng tử là điều gì đó vô cùng đáng sợ, khó mà tưởng tượng nổi.

Vỏn vẹn hơn một tháng, ngũ hoàng tử - người mà tưởng chừng không thể với tới, lại không xứng làm đối thủ của hắn.

Cho dù là Liễu Triết, không phải hắn không đấu lại được.

Trong bất tri bất giác, hắn lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy.

Cứ như một giấc mơ.

Tâm trí của Cố Dương như được gột rửa, trở lên minh mẫn, linh động hơn.

Đột nhiên, tâm trí hắn xuất hiện một lĩnh ngộ mới. Hắn đã nắm bắt được chiêu thức thứ nhất của “Diệt Thần Cửu Thức”, Tàng Đao Thức.

Cái gọi là Tàng Đao, chính là đem toàn bộ sự sắc bén thu liễm lại.

Mục đích chính là trong khoảnh khắc rút đao ra sẽ càng phát ra ánh sáng sáng chói.

Đây cũng là một loại kỹ thuật tích lũy năng lượng, thời gian tích lũy càng lâu thì khi xuất chiêu, uy lực sẽ khiến cho kẻ địch phải khiếp sợ.

Cố Dương nhắm mắt lại, một lát sau, chân nguyên trong cơ thể đều được tập trung lại, vô tình toả ra một luồng khí thế đáng sợ, nhưng cũng biến mất không dấu vết, trông thì có vẻ không khác người bình thường là mấy.

Hắn rất ngạc nhiên về sự bí ẩn của đao pháp này.

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở toang, một dáng người uyển chuyển xông vào, không ai khác chính là Từ Nhược Mai.

Bảo kiếm trong tay nàng đã sẵn sàng, toàn thân đằng đằng sát khí.

Sau khi tiến vào, Từ Nhược Mai trông thấy Cố Dương ngồi trên giường, nhìn xung quanh, nàng sững người lại.

Cố Dương đoán được ngay tại sao nàng lại xông tới, chắc chắn nàng đã phát giác được khí tức của hắn, tưởng hắn không may xảy ra chuyện gì nên phi tới trợ giúp.

Kết quả, lại lúng túng như vậy.

Sợ nhất là bầu không khí tự nhiên yên tĩnh.

E là Từ Nhược Mai từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay chưa từng có khoảnh khắc xấu hổ và gượng gạo như này. Trong lúc nhất thời, nàng cứ đứng như trời trồng, không biết phản ứng như nào.

“Ngươi đến thật đúng lúc.”

Cố Dương hiểu được tình thế của nàng, mở lời trước cho nàng bớt xấu hổ: “Ta cũng đang có việc muốn hỏi ngươi.”

Từ Nhược Mai ngượng ngùng e thẹn, thu kiếm lại, cảm xúc có chút phức tạp nói: “Không ngờ rằng đao pháp của người đã đạt tới cảnh giới này.”

Nàng xuất thân hào môn, mặc dù luyện kiếm đạo, nhưng là võ đạo gì thì cuối cùng vẫn trăm sông đổ về một biển.

Trong Kiếm cung cũng có kiếm pháp như Tàng Kiếm Thức, cho nên nàng lập tức đoán được đao pháp của Cố Dương đã đạt tới cảnh giới nào.

Từ trước đến nay Kiếm cung không thiếu người tài, phải nói là người nào tiến được vào Kiếm cung thì người đó chính là thiên tài.

Nhưng ở độ tuổi của Cố Dương, có thể luyện kiếm pháp tới cảnh giới này, ở Kiếm cung hiện nay chỉ có mỗi đại sư huynh.

Cố Dương chỉ cười không nói, nghĩ bụng, ngươi chẳng thể biết, đao pháp của ta có được như ngày hôm nay đều là nhờ ta đã phải lao tâm khổ tứ, nỗ lực như nào đâu.

Hắn vào việc chính luôn, hỏi: “Ngươi biết Thiên Tâm võ quán chứ?”

Từ Nhược Mai gật đầu, nói: “Đại sư huynh của ta từng nói, Trình Thiên Tâm là một người không tầm thường.”

“Vậy ngươi có biết hắn là người của ai không?”

Trong lần mô phỏng này, Cố Dương coi như mở khoá được nhân vật mới.

Hắn muốn làm rõ, rốt cuộc vị quý nhân mà Trình Thiên Tâm dẫn hắn đến gặp kia là thần thánh phương nào.

Về sau hắn chắc chắc còn phải đến phó bản Thần Đô, hiểu tường tận những chuyện này, sau này còn dễ bề hành sự.

Từ Nhược Mai đáp: “Nghe nói Trình Thiên Tâm từng nhận được đại ân của trưởng công chúa.”

Hoá ra là trưởng công chúa, quả nhiên là một người máu mặt, xem ra nàng và ngũ hoàng tử có hiềm khích, cho nên mới sai hắn đánh bại ngũ hoàng tử.

Cố Dương bèn hỏi: “Vị trưởng công chúa này là người như nào vậy?”

Từ Nhược Mai lắc đầu đáp: “Ta cũng không rõ nữa. Nhưng sư tôn đã từng nói, đừng dây dưa với nhất phẩm, tuyệt đối không được tới Thần Đô.”

Cố Dương có chút thất vọng, nhìn bộ dạng của nàng, biết ngay là một người toàn tâm toàn ý với võ thuật.

Lúc này, hắn thật sự nhớ Lăng Linh.

Mấy chuyện thế sự như này, Lăng Linh nắm rõ trong lòng bàn tay, chắc chắn biết rõ tình hình của Thần Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận