Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 321: Đừng hiểu nhầm (2)

Chương 321: Đừng hiểu nhầm (2)

Hắn quay đầu nhìn về phía hai nữ nhân, cảm thấy hơi đau đầu, loại chuyện này thật sự khó xử lý.

Nhưng cũng không thể mặc kệ.

Ai bảo Cố Dương là ân nhân cứu mạng hắn chứ.

Nếu các nàng đánh nhau, cho dù ai bị thương, hắn đều không cách nào giải thích với Cố Dương.

Hắn nói: “Hai vị giống như nữ nhân đanh đá chửi bóng chửi gió trước cửa lớn Văn viện, lại còn muốn rút kiếm đánh nhau, có bao giờ nghĩ đến, các ngươi làm vậy, đặt Cố huynh đệ ở chỗ nào?”

Lúc này, trưởng công chúa cảm thấy mình có thể nói rồi, bật thốt ra: “Bùi Thiến Lan, ngay trước mặt nhi tử ngươi, thừa nhận có gian tình với nam nhân khác…”

Còn chưa nói xong đã bị pháp lực che kín miệng.

Chu Tông Nghiệp sầm mặt lại.

Không chỉ riêng hắn, câu này vả mặt rất nhiều người.

Bùi Thiến Lan, Ô Hành Vân, còn cả Yên Văn Quân mới thừa nhận quan hệ phu thê với Ô Hành Vân, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Chuyện đã từng là Tĩnh Hải vương phi là tử huyệt của Bùi Thiến Lan.

Càng đừng nói đến chuyện nhi tử của Tĩnh Hải vương đang ở chỗ này, về mặt pháp lý, đúng là “nhi tử” của nàng, giờ còn thêm một nàng dâu nữa.

Một đao này đâm vô cùng ác độc, nàng cũng không còn sức cãi nhau với trưởng công chúa như vừa rồi.



Trong viện tử chìm vào im lặng khó chịu.

Chu Tông Nghiệp biết, hắn không cách nào khuyên ngăn được.

Loại chuyện này, nhất định phải do chính Cố Dương đến mới được.

Đột nhiên, trong lòng hắn có cảm ứng, không nhịn được vui vẻ nói: “Cố Dương trở về rồi, ta dẫn các ngươi đi gặp hắn.”

Hắn có cảm giác như trút được gánh nặng, cảm ơn trời đất, Cố Dương trở về rất đúng lúc.

Nếu không, hắn thật sự không biết nên kết thúc như thế nào.

Loại chuyện hư hỏng này, hắn thật sự không muốn xía vào.

Chu Tông Nghiệp còn dùng pháp thuật che khí tức của hai nữ nhân lại, không cho Cố Dương phát hiện ra sớm.

Hắn cũng từng trẻ tuổi, hắn biết rõ những công tử phong lưu gặp phải chuyện này sẽ có phản ứng gì.

Nếu Cố Dương phát hiện hai người bọn họ, rất có thể sẽ trốn mất dạng.

Vì vậy phải bất ngờ hành động, không cho Cố Dương cơ hội chạy trốn.

Chu Tông Nghiệp dẫn hai nữ nhân ra ngoài.

“Chúng ta cũng đi xem một chút.” Yên Văn Quân lôi kéo Ô Hành Vân, đi theo đằng sau.

Ô Hành Vân hơi kháng cự: “Chuyện này, hình như không tốt lắm?”

“Ta muốn nhìn xem, bạn tri kỷ này của ngươi sẽ đối mặt với tình cảnh này như thế nào.”





Chỉ chốc lát, Chu Tông Nghiệp đã đến một viện tử khác, Cố Dương đang ở bên trong, ngoài hắn ra thì còn có Diệp Lăng Ba.

Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.

Cố Dương: “Chuyện ngươi hỏi ta lần trước, còn giữ lời không?”

“Giữ lời!”

“Vậy thì tốt rồi, từ hôm nay trở đi, ngơi và ta kết thành đạo lữ.”

Chu Tông Nghiệp dừng bước, trong lòng đánh bộp một cái, vô thức quay đầu nhìn lại, trông thấy sắc mặt của hai nữ nhân sau lưng đều đã trắng bệch.

Cố huynh đệ, lần này ta cũng không giúp được ngươi rồi!

Yên Văn Quân đi theo đằng sau nở nụ cười lạnh lẽo.

Da đầu Ô Hành Vân tê dại, lần này thật sự không biết Cố Dương sẽ giải quyết như thế nào.

Ngay khi bầu không khí sắp đọng lại, tiếng nói của Cố Dương lại tiếp tục truyền đến: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Vào động…”

Sau đó, bên trong không còn âm thanh nào nữa.

Ô Hành Vân cảm thấy đầu sắp nổ tung, nghe thấy lời như vậy, nữ nhân nào có thể nhịn được chứ?

“Đi.”

Yên Văn Quân không muốn đợi thêm nữa, kéo hắn rời đi.

Chỉ để lại Chu Tông Nghiệp xấu hổ đến muốn gãi chân và hai nữ nhân đau lòng muốn chết ở đây.

Chu Tông Nghiệp nuốt nước bọt, nói: “Chắc là bọn họ đi vào thế giới động thiên, các ngươi đừng hiểu nhầm.”

Sau đó, hắn cởi bỏ áp chế với các nàng.

Vành mắt trưởng công chúa ửng đỏ, giọng nói giá lạnh như băng: “Diệp Lăng Ba!”

Bùi Thiến Lan rưng rưng sắp khóc: “Rõ ràng là ta trước…”

Đúng là nghiệp chướng mà!

Chu Tông Nghiệp chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, không biết nên xử lý thế nào cho tốt.



……

Một bên khác, Cố Dương lôi kéo Diệp Lăng Ba, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Trích Tinh các.

Thời gian cấp bách, hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào.

Lôi kéo Diệp Lăng Ba đi cùng là vì lý do an toàn.

Lần trước khi tiến vào Thủy Nguyệt động thiên, có một vị cường giả thần bí ra tay cứu giúp, như vậy bọn họ mới có thể chạy thoát dưới vây công của bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ.

Chắc chắn vị cường giả thần bí kia đến vì Diệp Lăng Ba.

Nếu không có lý do thích hợp, Diệp Lăng Ba sẽ không cùng tiến vào Thủy Nguyệt động thiên với hắn.

Vì vậy hắn chỉ có thể chịu chút thiệt thòi, đồng ý trở thành đạo lữ với nàng.

Dựa vào cảnh giới bây giờ của hắn cũng có đủ năng lực chịu đựng khí Tiên Nguyên trong cơ thể nàng rồi.

Chỉ thoáng chốc, hai người Cố Dương đã leo lên tầng trên cùng của Trích Tinh các.

Diệp Lăng Ba mở ra lối vào của thế giới động thiên, hai người lập tức đi vào.

Vào ngày này, Hoàng gia trấn rất náo nhiệt, người con thứ tư của Hoàng Lão Căn mất tích mấy tháng nay đã trở về, còn mang theo rất nhiều đồ đạc, hòm lớn hòm nhỏ, dường như hắn gặp cơ duyên lớn, làm ăn phát đạt.

Trong nhà Hoàng Lão Căn càng thêm náo nhiệt, chỉ cần thân một chút, có chút quen cũ đều đến cửa chúc mừng.

Trong vai nhân vật chính, Hoàng Tiểu Tứ - một thiếu niên với cái tên Hoàng Vĩnh Khang, lại lặng lẽ ra ngoài thành một mình, đến trước một miếu hoang ở ngoại ô.

Vài tháng trước, tại đây, hắn đã gặp được tiên duyên, rồi từ đó bước vào con đường tu tiên.

Nếu không phải lúc đầu có đôi nam nữ thần tiên đó, hắn vẫn bị mắc kẹt trong Hoàng gia trấn nhỏ bé này như những người cùng lứa tuổi khác thì làm sao biết được trời đất, ma pháp huyền diệu đến mức nào.

“Ta nhớ hình như là ở đây.”

Hoàng Vĩnh Khang bước đến một bãi đất gồ lên rồi xé một chiếc túi vải màu đen trên thắt lưng. Vèo một cái, một con hổ với bộ lông trắng đã nhảy ra khỏi chiếc túi.

Hắn ra lệnh: “Đào thứ đồ bên dưới lên!”

Con hổ lông trắng uất ức nhìn hắn một chút, rõ ràng nó là loài đứng đầu bách thú mà lại bắt nó đào đất.

Nhưng khiếp sợ uy quyền của thiếu niên nên nó vẫn thành thật đào lên.

Móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, đất giống như đậu phụ, dễ dàng đào lên. Sau vài lần, nó va phải một vật cứng, móng vuốt đánh ra cả tia lửa nhỏ.

“Hay lắm, xem ra tòa miếu hoang này thực sự không đơn giản.”

Hoàng Vĩnh Khang hơi ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận