Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 95: Thức thứ bảy

Chương 95: Thức thứ bảy

Bên bờ La Giang, trong một rừng cây nhỏ, hai bóng dáng một cao một thấp nhìn chằm chằm một chiếc thuyền hoa trên sông, vừa trao đổi.

Hai người này chính là Lâm Lượng - nhị trưởng lão Lâm gia và Lâm Khải Minh - đường chủ Thính Phong đường Lâm gia.

Lâm Lượng vẫn cao ngạo như trước, chắp tay sau lưng, hỏi: “Thăm dò được chưa?”

Lâm Khải Minh hơi hưng phấn nói: “Nhị trưởng lão nói ngày ấy trên thuyền có một nữ tử, tu vi nhị phẩm, sử dụng Đoạn Nhạc Đao Pháp. Vậy chỉ có nhị đệ tử Trình Tuyết của Thiên Tâm võ quán. Nghe đồn, hiện giờ nàng đảm nhiệm hộ vệ bên người đại tiểu thư Tiền gia.”

“Đại tiểu thư Tiền gia?”

Ánh mắt nhị trưởng lão Lâm Lượng sáng lên: “Chẳng trách, ta đã nói sao hai vị sát thủ kia lại dùng võ công quân đội. Ha ha, tiểu tử này chết chắc rồi, dám dính vào trong chuyện Tiền gia.”

Nói xong, hắn đột nhiên biến sắc: “Không ổn rồi, hắn nhất định đã lén lút rời thuyền rồi. Bảo sao mấy ngày nay không nhìn thấy hắn xuất hiện trên boong thuyền.”

Từ sau lần trước bị cường giả nhất phẩm thần bí kia làm kinh sợ chạy mất, hắn đã thay đổi sách lược, theo sát từ xa.

Hắn đã đoán được, cường giả nhất phẩm thần bí kia nhất định là người bảo vệ Sở Tích Nguyệt.

Cho nên, hắn một mực chờ, chờ ngày tiểu tử kia tách khỏi Sở Tích Nguyệt.

Hiện giờ, cuối cùng bị hắn chờ được.

Mặc dù không biết tiểu tử kia tránh được tai mắt của hắn như thế nào, nhưng mà hắn tin tưởng trực giác của mình, tiểu tử kia nhất định đã mang theo đại tiểu thư Tiền gia rời đi.

“Lần này, chính là ngày chết của hắn.”

Lâm Lượng cười lạnh, bay lên không trung, lên xuống vài lần đã biến mất không thấy gì nữa.

Nếu như mang theo đại tiểu thư Tiền gia, vậy điểm đến của bọn họ chính là Trung châu.

Lâm Khải Minh đường chủ Thính Phong đường nhìn bóng lưng tràn đầy tự tin của hắn rời đi, đột nhiên nhớ tới lần trước, hắn cũng đã buông lời, nói trong ba ngày lấy tính mạng của tiểu tử kia, kết quả…

Không biết vì sao, trong lòng hắn sinh ra dự cảm không được tốt.



Mười ngày sau, Lâm Lượng đội mũ rộng vành cuối cùng đi tới ngoài Trung châu thành, bao hết một sương phòng trong tửu lâu bên cạnh cửa thành, cửa sổ vừa vặn nhìn thấy cửa thành.

Nếu như Cố Dương đi vào từ cửa thành này, không trốn được mắt của hắn.

Lỗ tai Lâm Lượng cũng không nhàn rỗi, nghe khách nhân khác trong tửu lâu nói chuyện phiếm, nghe được một lúc, hắn đã mất hứng thú.

Người bên ngoài đều đang bàn luận về một đạo tặc thần bí tên là “Nhất Chi Mai”, đã có nhiều ngân khố của nhà Tứ Hải tiền trang bị trộm sạch, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Trung châu, chính là đại bản doanh của Tứ Hải tiền trang, cho nên việc Tứ Hải tiền trang gặp chuyện không may mới gây ra chấn động lớn như vậy.

Lâm Lượng không hề có hứng thú với Tứ Hải tiền trang, trong lòng hắn chỉ có một chuyện, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ.



Cùng lúc đó, ba người Cố Dương cũng đã đến Trung châu, cách Trung châu thành chỉ hai trăm dặm.

Vào đêm trước, bọn họ ở lại trong một tòa thành.

Trước khi vào khách sạn, Lỵ Lỵ dùng ánh mắt dò hỏi, đêm nay hành động chứ?

Cố Dương khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đêm nay không làm, chỉ thấy trong ánh mắt xanh thẳm của nàng hiện lên vẻ thất vọng.

Có phải nàng trộm đồ thành nghiện rồi không vậy?

Sau khi vào phòng, hắn mở hệ thống ra, nhìn số dư trên đó, tổng cộng một trăm năm mươi vạn.

Đây chính là thu hoạch nửa tháng này của hắn.

Hắn không khỏi cảm khái, kiếm tiền không dễ, hắn mang theo Lỵ Lỵ cướp sạch bảy chi nhánh Tứ Hải tiền trang mới lấy được gần một trăm vạn lượng.

Sau đó, hôm trước khi tìm đến Tứ Hải tiền trang, vàng bạc trong ngân khố đã bị dời đi, bên trong chỉ để lại đó mấy ngàn lượng.

Không thể không nói, Tứ Hải tiền trang phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.

Cố Dương suy xét đã lập tức đến Trung châu thành rồi, ai biết Tứ Hải tiền trang có bố trí một vài cường giả ở xung quanh chi nhánh Tứ Hải tiền trang không. Nến hắn tạm thời buông bỏ đường tiền tài này.

Ngày mai, bọn họ sẽ đến Trung châu thành.

Dựa theo tình huống mô phỏng lần trước, bọn họ sẽ bị một cường giả nhất phẩm chặn giết ngoài cửa Trung châu thành. Sau đó có một vị cường giả nhất phẩm kịp thời xuất hiện, cứu bọn họ.

Nhưng mà đoạn đường này Cố Dương trộm nhiều Tứ Hải tiền trang như vậy, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, hơn phân nửa sẽ gây ra hiệu ứng hồ điệp.

Ngày mai, vị cường giả nhất phẩm Tiền gia kia có thể kịp thời xuất hiện không, vẫn là dấu chấm hỏi.

Vẫn phải dựa vào bản thân.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Một lần sử dụng, tiêu hao một trăm vạn tiền tài.]

“Có!”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là võ giả nhị phẩm, leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng, đánh bại Liễu Triết hạng chín Thiêu Kiêu bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Sau khi ngươi cứu Tiền Hi Vân, mang theo nàng và Lỵ Lỵ lặng lẽ đến Trung châu, lúc cách Trung châu thành còn hơn mười dặm, ngươi đòi thù lao chỗ Tiền Hi Vân, sau đó rời đi.]

[Nửa tháng sau, ngươi và Sở Tích Nguyệt hội họp, chợt nghe thấy tin tức Tiền Hi Vân bị giết.]

[Một tháng sau, ngươi tiến đến Tĩnh châu, phát hiện hiệu buôn nhà Tiền Hi Vân đã sụp đổ.]

[Ô Hành Vân và Tĩnh Hải vương tiêu tan hiềm khích lúc trước, ngươi cũng thành khách quý của Vương phủ.]

[Chín tháng sau, Sở Tích Nguyệt tạm biệt ngươi, tiêu sái rời đi.]

[Từ đó, ngươi ở lại trong Tĩnh Hải vương phủ tiềm tu.]

[Bảy năm sau, ngươi từ biệt Ô Hành Vân, mang theo đám người Tô Thanh Chỉ rời khỏi Tĩnh châu, đi tụ họp với Lăng Linh, tìm một nơi tiếp tục tiềm tu.]

[Một năm sau, ngươi nghe được tin tức, Tĩnh Hải vương đã chết, sau khi Ô Hành Vân kế thừa vương vị đã gặp phải phản loạn, chết trong loạn quân.]

[Cùng năm, cuối cùng ngươi đã học xong ngôn ngữ Đại Chu chỗ Lỵ Lỵ, chiếm được phương pháp tu hành thuật sĩ.]

[Trong chín năm sau đó, ngươi mượn dùng minh tưởng thuật của thuật sĩ tìm được phương pháp dẫn nguyên khí trời đất nhập thể, thành công luyện thành thức thứ bảy của “Diệt Thần Đao Pháp”.]

[Ngày nào đó, Lăng Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, bị mấy vị cường giả nhất phẩm vây công, ngươi ngăn chặn một cường giả nhất phẩm trong đó, Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ miễn cưỡng ngăn chặn một cường giả nhất phẩm để tranh thủ thời gian cho Lăng Linh, nàng thành công đột phá đến Thần Thông cảnh, đánh chết mấy cường giả nhất phẩm.]

[Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ, đè ngươi xuống, Lăng Linh xuất hiện trước người ngươi, chặn một đòn trí mạng này. Ầm ầm một tiếng, ngươi và Lăng Linh gãy xương mà chết tại chỗ. Hưởng dương bốn mươi tuổi.]

Cố Dương nhìn kết cục cuối cùng, không ngoài ý muốn.

Liên tưởng đến kết cục của Tĩnh Hải vương và Tịch Thiên Dực, sau màn thế giới này có một bàn tay to, giống như chuyên môn săn giết những người vừa đột phá Thần Thông cảnh.

Rốt cuộc bàn tay to sau màn kia là thế lực nào?

“Như vậy, xem ra ở thế giới này, không có chỗ dựa cường đại, cho dù có thể đột phá đến Thần Thông cảnh đều sẽ bị người xử lý trong vài phút. Hoàn toàn không nói đạo lý.”

Cố Dương cảm thấy có lẽ mình nên sớm tính toán.

Bằng không thì vốn không thể nào đột phá đến Thần Thông cảnh.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm bốn mươi tuổi.]

Lúc này đây, hắn vẫn chọn điều thứ hai.

Thức thứ bảy của “Diệt Thần Đao Pháp”, bằng vào một chiêu đao pháp này, hắn thành công giữ chân được một vị cường giả nhất phẩm, có thể thấy được sự cường đại của một chiêu đao pháp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận