Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 258: Chí cao vô thượng

Chương 258: Chí cao vô thượng

Khi ra ngoài đã gặp được chưởng giáo Đạo môn Văn Giác, nàng cũng thay một bộ trang phục cung nữ.

Cố Dương suýt chút nữa không nhận ra được, sau khi thay đổi một bộ trang phục, khí chất của nàng thay đổi rất nhiều, không có gì khác cung nữ bình thường cả, không nhìn ra có gì sơ hở.

Hắn không khỏi giơ ngón tay cái lên, thầm khen một tiếng chuyên nghiệp.

Hoàng cung có thể nói là một nơi đầm rồng hang hổ, ba vị Bất Lậu cảnh, Pháp Lực cảnh không biết có bao nhiêu người, cộng thêm lực trường trong hoàng cung có áp chế lên chân nguyên của bọn họ.

Trận chiến này không hề dễ dàng gì.

Hắn nắm chặt Phượng Vũ đao trong tay hệt như huyết mạch tương liên, nói: “Đi thôi.”

Trời đã sáng.

Triệu Dịch gọi nội thị vào, nói: “Hầu trẫm thay y phục.”

Rất nhanh đã có nội thị mang long bào đến rồi mặc vào cho hắn.

Mặc long bào lên người khiến hắn lần nữa cảm nhận được sức mạnh của quyền lực tối cao nắm giữ sống chết, cùng với áp lực đè nặng trên vai.

Thoáng chốc, hắn như trở lại cái đêm năm mười tám tuổi ấy.

Một đám trọng thần trong triều xông vào vương phủ của hắn, đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn.

Hắn chưa bao giờ trải qua tình cảnh như vậy, lần đó đã dọa hắn sợ hãi không thôi.

Khi đó, hắn là người không được coi trọng nhất trong rất nhiều các vị hoàng tử.

Một lần kia, phụ hoàng dẫn những nhi tử khác đi săn, chỉ sót lại mình hắn.

Mà hắn cũng tự biết lấy mình, biết bản thân không được phụ hoàng yêu thích, cũng cố gắng không xuất hiện trước mặt phụ hoàng.

Vốn cho là đời này cứ lặng lẽ mà trôi qua như vậy.

Ai ngờ số phận lại mở ra cho hắn một trò đùa to lớn.

Ngay tại đêm kia, phụ hoàng của hắn chết rồi, tất cả huynh đệ của hắn cũng chết rồi, hắn trở thành người duy nhất kế thừa hoàng vị.

Hắn gần như là bị khiêng đến hoàng cung.

Vài ngày sau, hắn đăng cơ làm hoàng đế.

Lần đầu tiên mặc long bào này lên người, phần nhiều trong lòng hắn là hoảng hốt lo sợ, cảm giác giống như có gánh nặng ngàn cân đang đè nặng trên người mình.

Đồng thời, hắn còn lo lắng giang sơn năm trăm năm của Triệu gia sẽ bị hủy hoại trong tay mình.

Hắn còn lo lắng Vũ Đại ngỗ nghịch phạm thượng kia sẽ giết vào tận hoàng cung, chặt đầu của hắn xuống.

Năm thứ nhất đăng cơ, hắn nơm nớp lo sợ, hệt như đi trên băng mỏng.

Mãi đến khi tiêu diệt cả nhà Vũ nghịch, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn mới dần buông xuống.

Trong tám năm sau đó, hắn dốc lòng lo việc chính sự, nhưng quốc gia lại ngày càng sa sút.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, cộng thêm cái chết của hoàng hậu khiến hắn phải chịu đả kích nặng nề, thân thể vốn đã suy yếu lập tức sụp đổ.

Chính vào lúc đó, hắn gặp nữ nhân đặc biệt nhất trong cuộc đời hắn.

Hắn giống như một nam nhân sa vào tình yêu cuồng nhiệt, hận không thêm móc tim ra cho nàng, chẳng mấy chốc đã phong nàng làm hoàng hậu.

Bởi vì lý do thân thể, hắn không cách nào để cho hoàng hậu của mình trở thành một nữ nhân chân chính, chính vì vậy, hắn càng đối xử với nàng tốt hơn.

Ngay cả quyền lực chí cao vô thượng của hoàng đế cũng bằng lòng chia sẻ với nàng.

Hơn nữa, nàng làm cũng rất tốt, xử lý chuyện trong triều vô cùng ổn thỏa.

Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, số lần hoàng hậu đến thăm hắn càng ngày càng ít, càng ngày càng ít…

“Lần trước hoàng hậu đến thăm trẫm là lúc nào?”

Triệu Dịch thất thần trong chốc lát.

Hình như là hai tháng trước, lần đó hắn nhắc đến chuyện của Cố Dương, phát hiện trong mắt hoàng hậu lóe lên vẻ khác thường…

Trái tim hắn chợt đau nhói.

Trong đầu lại vang lên tiếng nói thâm trầm kia: “Tiện nhân kia lẳng lơ trăng hoa. Ngươi cho nàng tất cả, nhưng trong lòng nàng lại có dã nam nhân khác, nói không chừng bọn họ còn điên loan đảo phượng ngay trong hoàng cung này, ngay trong giường rồng của ngươi…”

“Im miệng!”

Triệu Dịch giống như một con dã thú bị thương, vẻ mặt hơi dữ tợn.

“Nô tỳ đáng chết!”

Mấy cung nữ và nội thị bên cạnh sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy.

Trong đầu, tiếng nói kia vẫn không ngừng dụ dỗ: “Ăn bọn họ, ngươi có thể sở hữu sức mạnh mà ngươi luôn mơ ước tha thiết, sau đó ngươi tước đoạt tất cả những gì ngươi đã ban cho nữ nhân kia, giết chết dã nam nhân kia, khiến nàng phải đau khổ khóc lóc, quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ…”

Hô hấp của Triệu Dịch ngày càng nặng nề, trước mắt giống như xuất hiện cảnh tượng hoàng hậu quỳ xuống trước mặt hắn khóc lóc sám hối, trong lòng sảng khoái không thôi.

Sức mạnh!

Đúng vậy, ta cần sức mạnh!

Ý nghĩ này, một khi đã nảy sinh thì sẽ điên cuồng lan rộng, chiếm cứ đầu óc của hắn.

Cuối cùng, hắn vươn tay đưa lên đỉnh đầu một nội thị cách hắn gần nhất, một luồng khí đen xuất hiện ở đằng sau hắn, hóa thành một cái miệng lớn như chậu máu, cắn nuốt cả người tên nội thị kia, mà ngay cả hai người ở bên cạnh cũng không buông tha.

Triệu Dịch cảm nhận thấy một luồng sức mạnh tràn vào trong cơ thể, đó là cảm giác mạnh mẽ trước giờ chưa từng có.

Trong nháy mắt, ba nội thị hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại ba bộ y phục ở chỗ đứng ban đầu của bọn họ.

“Chưa đủ, vẫn chưa đủ!”

Sắc mặt Triệu Dịch ửng đỏ, cảm giác mạnh mẽ này khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Hắn muốn sức mạnh to lớn hơn nữa!



Bên trong Thừa Thiên điện, long ỷ ở chính giữa trống không, mà bên cạnh có một chiếc ghế nhỏ hơn một chút, hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên đó.

Bên dưới, mấy chục quần thần đứng chia thành hai hàng.

Đầu hàng còn có ba nam tử mặc mãng bào, đó là ba vị hoàng tử có tư cách tham gia triều chính.

Đây là chuyện một năm trước, hoàng đế hạ chỉ cho phép.

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, làm như vậy là để bồi dưỡng người nối nghiệp, giờ xem ai có biểu hiện tốt hơn thôi.

Lúc này, một vị đại thần đang bẩm báo chính sự, chủ yếu thảo luận về nổi loạn của Xích Tôn giáo.

“Tham kiến hoàng thượng.”

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy hoàng đế mặc long bào cất bước đi ra, sắc mặt hồng hào, bước chân vững vàng, thoạt nhìn giống như đã khỏi bệnh.

Đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận