Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 59: Là nàng đến thật sao?

Chương 59: Là nàng đến thật sao?

“Sao nàng lại ở đây?”

Lúc Lăng Linh phát hiện Từ Nhược Mai ở trong nhà thì rất ngạc nhiên.

Ngày ấy, nàng tận mắt nhìn thấy Cố Dương một đao phá đạo tâm của Từ Nhược Mai. Theo lý thuyết, hai người gặp mặt, tất có một trận đánh, thậm chí không chết không ngừng mới đúng.

Sau đó, Lăng Linh nhìn thấy một cái vòng tay màu bạc trên tay nàng, đồng tử lập tức co rút lại: “Tỏa Nguyên Trạc?”

Từ Nhược Mai bị người khác đeo Tỏa Nguyên Trạc lên tay!

Nàng quay đầu nhìn về phía Cố Dương, vẻ mặt khiếp sợ.

Lẽ nào là ngươi làm?

Cố Dương lắc đầu, nói: “Là Lâm Tử Thịnh làm đấy, ta vừa mới cứu nàng, dù sao cũng không thể ném nàng sang một bên bỏ mặc không quan tâm. “

Còn có chuyện này sao?

Lăng Linh trợn mắt há hốc mồm, mình rời đi không đến mấy ngày đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy.

Đường đường là đệ tử quan môn của chủ nhân Kiếm cung, vậy mà lại lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy. Cuối cùng được tử địch cứu, cũng không biết lúc này tâm tình của nàng như thế nào.

Từ Nhược Mai lúc này đã không còn loại sắc bén như lúc gặp mặt lần trước nữa, từ trong xương cốt lộ ra một tia yếu đuối, chỗ nào còn có phong thái nữ kiếm khách cao ngạo trước đó.

Cố Dương nói: “Không cần quan tâm nàng. Ngươi từ từ dưỡng thương, đợi ngươi khỏi hẳn rồi thì truyền công cho ngươi.”

“Vậy tiền…”

“Cứ thiếu trước đi, không vội, nếu như ngươi cảm thấy không tiện, tính vào lãi ta cũng không ý kiến.”

“Được. “ Lăng Linh nghiêm túc gật đầu.



Thời gian mười ngày nháy mắt đã qua.

Trong lúc này, Cố Dương lại ra ngoài một chuyến, đổi tất cả mười một vạn lượng ngân phiếu Lăng Linh mang thành hiện ngân, nạp tiền vào trong hệ thống.

Lập tức, số dư của hệ thống đã vượt qua mức lớn ba mươi vạn.

Điều này có nghĩa là, hắn có thể tiến hành mô phỏng tối đa sáu mươi lần.

Lúc này đây, cho dù thế nào cũng phải tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” đến cảnh giới tam phẩm.

Vết thương của Lăng Linh đã hoàn toàn khỏi rồi, vì sợ bị người khác làm phiền, hai người ra khỏi thành, đi đến một ngọn núi cao nhất ở vùng ngoại ô, chọn một cái hang động không người.

Nàng tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Trước tiên ta dạy cho ngươi một đoạn khẩu quyết, ngươi nhớ kĩ, tuyệt đối không thể có một chút sai sót nào.”

Đây là một đoạn khẩu quyết vận công, phải làm thế nào để truyền chân khí trong cơ thể của Cố Dương vào trong cơ thể nàng, quá trình này đòi hỏi hai người phải toàn tâm toàn ý phối hợp, hễ xảy ra một chút sai sót thì hai người đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng trách nàng không mạnh bạo ép hắn, cũng không phải là do nhân phẩm của nàng tốt, mà là không thể thực hiện được.

Cố Dương cũng gỡ bỏ được nghi ngờ, chỉ có hắn tâm cam tình nguyện đồng ý phối hợp thì mới có thể thành công.

Sau khi hắn nhớ kĩ đoạn khẩu quyết này, cuối cùng bắt đầu truyền công.

Hai người ngồi đối mặt nhau, hai tay chống vào nhau, Cố Dương chẫm rãi truyền chân khí qua, từng đợt từng đợt nhè nhẹ dung nhập vào trong cơ thể nàng.

Toàn bộ quá trình cực kì chậm chạp.

“Dương Cực Chân Cương” chính là công pháp thiên hạ chí dương chí cương, chỉ có thân thể nữ tử mới có thể luyện thành.

Dương cương của môn công pháp này quá mức bá đạo, nếu như nam tử tu luyện, kết cục chỉ dẫn đến bạo thể mà chết.

Thể chất nữ tử thuần âm, có thể hình thành một sự cân bằng, không đến mức khiến cho chân khí cuồng bạo đến không cách nào khống chế.

Cũng bởi vì như vậy, tu thành chân khí, khuyết điểm của loại chí dương này là tối đa chỉ có thể tu đến cảnh giới tứ phẩm.

Cho nên cần phải có chân khí thuần dương của một vị võ giả tứ phẩm giúp nàng bù đắp điểm này của chí dương, tu thành cương khí, từ đó đột phá đến cảnh giới tam phẩm.

Chính là bởi vì điều kiện hà khắc như vậy, từ xưa đến nay, nữ tử có thể tu thành môn công pháp này đã ít lại càng ít, trước đó chỉ có hai người luyện thành.

Hôm nay, Lăng Linh là người thứ ba.

Theo chân khí thuần dương của Cố Dương không ngừng tuôn vào, Lăng Linh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đang không ngừng thăng hoa.

Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt sáng lên quang mang cực nóng, chân nguyên khổng lồ xuyên qua cơ thể ra ngoài, cả người lơ lửng bay lên.

Cuối cùng nàng cũng tu thành “Dương Cực Chân Cương”, bước vào cảnh giới tam phẩm.

Lăng Linh hít sâu một hơi, một lần nữa đáp xuống.

Bây giờ, việc nàng cần phải làm chính là củng cố cảnh giới.

Nàng đẩy tay về phía trước, dùng một sức lực nhu hòa đẩy Cố Dương đang ở trước mặt ra cửa hang, sau đó đánh sập cửa hang xuống.

Bên tai Cố Dương truyền đến giọng nói của Lăng Linh: “Ta phải bắt đầu bế quan, ba tháng sau, ta đi tìm ngươi. “

Điều này đã được nói trước.

Cố Dương đứng lên, lúc này, trong cơ thể hắn trống không, một tia chính khí cũng không thừa lại, một loại cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có khiến bản năng hắn cảm thấy có chút bất an.

Nhưng khí lực của hắn vẫn còn, nguyên nhân là do hắn luyện công nhiều năm, khí lực khỏe mạnh do trải qua thiên truy bách luyện đạt được, tóm lại là không phải hoàn toàn bị đánh về nguyên hình.

Hắn xuống núi, thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường, Trương Tiểu Hải đang chờ ở đó.

“Trở về thành.”

Sau khi lên xe ngựa, Cố Dương mở hệ thống ra, triển khai lần mô phỏng đầu tiên.

[…Ngươi giúp Lăng Linh bước vào tam phẩm, tu vi mất hết, trùng tu “Phượng Vũ Cửu Thiên”. Mất đi trợ giúp của ngươi, tình huống của Từ Nhược Mai càng ngày càng kém.]

[Một ngày nọ, lão tam - một trong Mai Sơn Lục Hung tìm đến cửa trả thù, Trương Tiểu Hải liều chết ngăn cản, tranh thủ thời gian cho ngươi và Từ Nhược Mai chạy thoát thân.]

[Sau khi đối phương giết Trương Tiểu Hải thì tiếp tục truy sát, Từ Nhược Mai vì cứu ngươi, cơ thể bị trọng thương. Thời khắc mấu chốt, cao thủ Phương gia đã tìm đến, đánh chết tên hung đồ đó.]

[Ngày tiếp theo, Lâm gia đưa chìa khóa của Tỏa Nguyên Trạc đến, Từ Nhược Mai tháo bỏ ràng buộc của Tỏa Nguyên Trạc, tu vi phục hồi, thương thế của nàng có chuyển biến tốt, nhưng lại chậm chạp không muốn rời đi.]

[Hai tháng sau, Lăng Linh xuất quan trở về, ngươi tuyên bố muốn thành hôn với Lăng Linh.]

[Ngày đại hôn đó, Từ Nhược Mai buồn bã rời đi.]

[Bốn năm sau, ngươi đạt tới cửu phẩm đỉnh phong, bắt đầu niết bàn lần đầu tiên.]

[Năm năm lại trôi qua, ngươi tu đến cảnh giới bát phẩm.]

[Tám năm sau, ngươi đến bát phẩm đỉnh phong, bắt đầu niết bàn lần thứ hai. Cùng năm đó, Lăng Linh bắt đầu đột phá Thần Thông cảnh. Ngày đó, mấy vị cường giả nhất phẩm xuất hiện, bao vây tấn công Lăng Linh. Thời khắc mấu chốt, Từ Nhược Mai đột nhiên hiện thân, cứu ngươi đi.]

[Mấy ngày sau, một tên cường giả nhất phẩm đuổi tới, đánh ngươi trọng thương. Từ Nhược Mai phẫn nộ, bước vào cảnh giới nhất phẩm, dùng kiếm chém chết tên nhất phẩm kia.]

[Thương thế của ngươi quá nặng, đã không còn sức hồi phục. Từ Nhược Mai vẫn mang theo ngươi, trở về Kiếm cung, cầu xin sư tôn của nàng cứu ngươi một mạng, nhưng bị từ chối. Ngày tiếp theo, ngươi trọng thương mà chết, hưởng thọ bốn mươi tuổi.]

Cố Dương xem xong mô phỏng khi còn sống lần này, có chút mông lung.

Nhìn tình cảnh này, dĩ nhiên tình cảm của Từ Nhược Mai đối với hắn là thật.

Quả nhiên, không có được chính là tốt nhất.

Lúc này đây, hắn không đi cùng nàng thì nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên, lúc đến bốn mươi tuổi còn liều mạng đến cứu hắn.

Cố Dương rất tò mò lần mô phỏng kế tiếp, Từ Nhược Mai có bởi vì cái chết của hắn mà đoạn tuyệt với sư môn hay không.

Đáng tiếc, mỗi lần mô phỏng đều dừng lại ở cái chết của hắn, không nhìn thấy phát triển sau đó.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]

Này còn phải nghĩ sao, đương nhiên là chọn một.

Ngay sau đó, Cố Dương cảm thấy một ngọn lửa trong cơ thể bốc lên, đó là một thứ còn đáng sợ hơn cả chân khí xích dương, nhưng sức mạnh uy áp vô song lại không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với cơ thể hắn.

Tiếc là, đạo chân khí này quá yếu.

Ở trong mô phỏng, hắn vừa tiến hành niết bàn lần thứ hai, trở về tu vi cửu phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận