Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 99: Có thù oán gì?

Chương 99: Có thù oán gì?

Trong sương phòng của tửu lâu, trong khi quan sát cổng thành, Lâm Lượng đột nhiên cảm nhận được sát ý, tự nhiên rùng mình hoảng hốt, dọa hắn suýt chút nữa rút kiếm ra.

Nhưng rất nhanh, hắn hiểu ra hoá ra sát ý này không nhắm vào hắn.

Ngay giữa Trung châu thành mà lại có cường giả như vậy sao?”

Lâm Lượng vẫn còn chưa hoàn hồn.

Trung châu là địa bàn của Tiền gia.

Tuy nhiên, người của Tiền gia chẳng có mấy ai là cường giả, lão tài thần cũng chết rồi, có đào cũng không ra vị cường giả nhất phẩm xuất sắc nào.

Vị cường giả này cũng không rõ xuất thân lai lịch.

“Tuy nhiên so với Sở gia thì người này còn thua xa.”

Lâm Lượng lại cầm chén rượu lên uống một ngụm.

Ngay sau đó, hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ khác, kèm theo một sức mạnh khiến người ta run sợ, dường như hấp thụ hết sức mạnh của thiên hạ vào vậy.

Tay hắn run cầm cập, không cầm chắc chén rượu. Một tiếng “choang” vang lên, chén rượu vỡ tan.

“Thần… Thần…Thông cảnh?”

Lâm Lượng suýt thì tè ra quần.

Năng lực này có thể lôi kéo nguyên khí của thiên địa để sử dụng, đây chính là dấu hiệu của cường giả Thần Thông cảnh!

Cách đó không xa, có một vị Thần Thông cảnh chuẩn bị “ra tay”.

Với khoảng cách gần như vậy, một khi bị liên lụy, hắn chết là cái chắc.

Hắn sợ kinh khủng khiếp, như muốn vắt chân lên cổ mà chạy luôn

“Không đúng!”

Tự nhiên, hắn nhận ra.

Nếu thật sự là Thần Thông cảnh, tại sao chỉ có ngần ấy động tĩnh?

Chỉ mỗi khí thế toả ra cũng đủ khiến hắn sợ không thở nổi.

Lâm Lượng đã từng đi theo gia chủ cúng bái tổ tiên, may mắn gặp một vị lão tổ Thần Thông cảnh, người ta nhìn hắn một cái cũng đủ khiến chân hắn mềm nhũn ra, không đứng nổi.

Hắn ngạc nhiên nghi ngờ, hướng mắt về phía phát ra khí tức kia.

Chỉ thấy ở phía cổng thành, có một thanh niên đứng ở đó, nắm chặt đao ở trong tay, khí thế thô bạo phát ra, quanh người không một ngọn gió, một sức mạnh vô hình toả ra, khuấy động nguyên khí của đất trời.

Vừa nhìn cái, Lâm Lượng trố mắt ra, đầu ong ong.

“Thế nào lại là hắn?”

Mặc dù hắn chưa từng gặp người nọ, nhưng đã từng nhìn thấy tranh vẽ chân dung của người này, ghi nhớ tướng mạo này.

Lâm Lượng nhìn cái nhận ra ngay, người thanh niên này chính là Cố Dương mà hắn luôn muốn giết.

Thế nhưng sao mà hắn lại có thực lực mạnh như này vậy?

Chằng phải hắn chỉ có nhị phẩm thôi sao?

Người thanh niên trước mắt này lại khiến cường giả nhất phẩm như Lâm Lượng thấy hoảng sợ.

Trực giác của võ giả cho hắn biết, đối phương là kẻ vô cùng nguy hiểm.

“Hừ, cùng lắm chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, một tên nhị phẩm cỏn con, dính một kiếm của ta… xem ta giết ngươi như nào!”

Thân là cường giả nhất phẩm, lòng tự tôn của Lâm Lượng không cho phép hắn lùi bước. Hắn đứng lên, muốn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Chính vào lúc này, hắn cảm giác được khí cơ của cường giả nhất phẩm ở phía trước, hơn nữa còn đang giao chiến với khí cơ của Cố Dương, trong chốc lát khó phân cao thấp.

“Hả?”

Ánh mắt Lâm Lượng sáng lên.

Hoá ra mục tiêu của vị cường giả nhất phẩm này cũng là Cố Dương.

Hắn vui mừng: “Tốt lắm, ngư ông đắc lợi, ta ngồi xem kịch hay.”

Lâm Lượng thu kiếm lại, yên lặng theo dõi diễn biến.



“Đây là…”

Khi Trần Thế Lân cảm nhận được khí tức đáng sợ phát ra từ người Cố Dương, sắc mặt có chút lo lắng, sợ hãi.

Hắn xuất thân trí thức, hiển nhiên biết đây là chuyện gì.

Một tên nhị phẩm lại có thể luyện được chiêu thức chỉ có Thần Thông cảnh mới nắm bắt được.

Điều này ngay cả đệ đệ kỳ tài ngút trời của hắn cũng không làm được.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào?

Ô lão bên cạnh hít một hơi dài: “Chậc… ngay cả chiêu thức này hắn cũng luyện được!”

Hắn từng thấy Cố Dương ra tay, biết được đao pháp hắn luyện là “Diệt Thần Cửu Thức”, tự nhiên biết được đối phương đã nắm bắt được chiêu thức nào.

Chiêu thức thứ bảy, Thôn Thiên thức!

Ba chiêu thức phía sau của đao pháp này, chỉ khi đạt đến Thần Thông cảnh mới có thể luyện thành.

Kẻ có thiên chất hơn người, khi đạt được nhất phẩm đỉnh phong thì cũng có thể nắm bắt được. Giống như những cao thủ của Nhất Phẩm bảng, ai nấy đều luyện thành một hai chiêu thức tuyệt đỉnh.

Tuy nhiên, võ giả nhị phẩm tu luyện được đao pháp đến trình độ này thì thật sự hắn chưa từng nghe nói đến.

Ô lão cảm thấy kinh nghiệm tích lũy nửa đời người của mình so với Cố Dương chẳng đáng là bao.

Hắn ý thức được, kẻ này tuyệt đối không thể đối phó bằng cách thông thường.

“Lẽ nào kẻ này đến từ những thánh địa kia?”

Trong đầu Ô lão không ngừng hiện lên những suy nghĩ kia.

Thực sự không dám nghĩ tiếp.

Nếu như thực sự là vậy, e rằng thiên hạ này sẽ loạn lạc.



Trong xe ngựa.

Cuối cùng Tào Y Y cũng thấy bóng người kia đang một thân một mình đứng ở cổng thành, đối diện với cường giả nhất phẩm, không chút sợ hãi, khí thế phát ra vô cùng kinh khủng.

Nàng chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên nắm chặt lấy tay của Như Cầm: “Như Cầm, ta nghĩ lại rồi. Đợi đến khi hắn bị người ta đánh gần chết, hấp hối thì người ra cứu hắn đi. Ta muốn đích thân trả thù, Cầm di?”

Tào Y Y thấy nàng không phản ứng gì, kinh ngạc quay đầu qua, thì thấy sắc mặt hoảng hốt của Như Cầm.

“Như Cầm, ngươi sao vậy?”

Từ trước đến này Tào Y Y chưa thấy Như Cầm như vậy, cho nên có chút lo lắng hỏi.

Như Cầm thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nói: “Hắn không cần ta cứu.”

Tào Y Y ngạc nhiên hỏi: “Ý của ngươi là?”

Như Cầm nghiêm túc nói: “Nghe lời ta, về sau không được dây dưa với kẻ này.”

Tào Y Y nhìn nàng một cách khó hiểu.



Hình Côn giống như một lão thợ săn với kinh nghiệm phong phú, sát khí đằng đằng nhưng lại vô cùng kiên nhẫn.

Rõ ràng biết đối phương lai lịch không đơn giản, thực lực cũng không tầm thường.

Truyền nhân của thánh địa, làm gì có chuyện dễ dàng giết được chứ?

Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất.

Hắn chờ đợi, đợi đối phương để lộ sơ hở. Sau đó, điên cuồng xuất chiêu giết chết kẻ địch.

Cố Dương phát hiện ý đồ của đối phương, biết rõ không nên bị dắt mũi, đừng trời chồng chịu đòn, không phải phong cách của hắn.

“Đi!”

Hắn cảnh báo Tiền Hi Vân và Lỵ Lỵ một tiếng, sau đó bộc phát chân nguyên của bên trong cơ thể ra ngoài.

Chiêu thức hắn vừa xuất ra là chiêu thức mạnh nhất, thức thứ bảy của “Diệt Thần Cửu Thức” - Thôn Thiên thức!

Ở bên trong mô phỏng, nhờ phương pháp tu hành của thuật sĩ, hắn mới luyện được thức này.

Cái gọi là thôn thiên, chính là thâu tóm sức mạnh của bốn phía xung quanh về cho mình, cho dù là sức mạnh của đối phương cũng có thể thâu tóm được một phần, chuyển thành sức mạnh của bản thân.

Sau khi sử dụng chiêu thức này, hắn có thể điều động nguyên khí thiên địa giống như một cường giả Thần Thông cảnh.

Cường giả nhất phẩm kia muốn mượn sức đè người, sử dụng thần niệm khổng lồ tạo thành một lồng giam, chầm chậm “tiêu hoá” tinh khí của hắn.

Hắn bèn lấy cứng chọi cứng, dùng phương thức mạnh nhất, triệt để đánh tan tính toán của kẻ địch.



“Chết tiệt!”

Sau khi nguyên khí thiên địa bị khuấy đục, sát khí của Hình Côn giảm mạnh, không còn cách nào trói buộc được Cố Dương.

Hắn ý thức được tình hình không ổn, nếu như kẻ địch muốn tháo chạy thì bản thân sẽ mất đi cơ hội ra tay.

Trong chốc lát, trong đầu Hình Côn hiện lên vô số suy nghĩ.

Hắn nghĩ đến cảnh Vũ An hầu bị trói tay giải đi…

Nghĩ đến lúc tiên hoàng băng hà, toàn thành chìm trong tang tóc…

Nghĩ đến lúc Vũ gia bị diệt vong, toàn bộ Vân châu biến thành mảnh đất hoang tàn, xác người la liệt, dân chúng tan tác, phiêu bạt khắp nơi…

Nghĩ đến Man tộc của thảo nguyên xâm phạm biên giới, điên cuồng làm loạn…

Cuối cùng, tất cả những hình ảnh này hóa thành sát ý không thể nào nguôi đi của hắn.

“Hầu gia, kiếp sau gặp lại!”

Hình Côn mặc niệm một câu, rút bảo đao ra khỏi vỏ, cùng lúc này, khí thế trên người hắn không ngừng tăng lên, cương nguyên trong nội thể không ngừng lớn mạnh.

Đây chính là đao pháp mà Vũ An hầu năm đó truyền lại cho hắn, đồng quy vu tận!

Mỗi một người dưới trướng của Vũ An hầu, khi đến bước đường cùng đều sử dụng chiêu thức này, cùng kẻ địch đồng quy vu tận.

Vì để giết Cố Dương, hắn không tiếc trả giả bằng tính mạng của mình.



Sự thay đổi của Hình Côn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đám người vây quanh đều hoảng sợ.

“Đây là… đồng quy vu tận?”

Trần Thế Lân bủn rủn chân tay.

Hắn thực sự không hiểu được tại sao vị cường giả nhất phẩm của nội vệ lại suy nghĩ không thấu đáo như vậy.

Chỉ vì muốn giết tên nhị phẩm lại không tiếc sử dụng đao pháp ngọc đá cùng vỡ.

Lẽ nào, giữa hai người này có mối thù sâu hận gì?

Tâm trạng Ô lão có chút phức tạp.

Hắn luôn ở Thần Đô, tính cách của vị nội vệ Hình Côn này hắn hiểu rõ, đại khái cũng đoán được ý đồ của đối phương.

Hắn thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận