Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 397: Đừng ăn ta

Chương 397: Đừng ăn ta

Tô Thanh Chỉ là người đi theo Cố Dương sớm nhất, có thể nói hiểu rõ hắn nhất, biết hắn không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt, đều do những nữ nhân không biết xấu hổ này chủ động tiếp cận.

Tháng trước, ngay sau khi Bùi Thiến Lan và Từ Nhược Mai rời khỏi bí cảnh không lâu, đột nhiên có một người một chim xông vào.

Nữ nhân kia nói Cố Dương là phụ thân nàng.

Còn có con chim xanh nhỏ biết nói kia, kêu hắn là chủ nhân của mình.

Chuyện này thật sự quá bất thường, nàng lãng phí không ít thời gian mới tiêu hóa được tin tức quá bất ngờ này.

Sau đó, từ trong cái mỏ rộng của con chim xanh kia mà nàng nghe được rất nhiều “chuyện phong lưu” của Cố Dương, cái gì mà trưởng công chúa, muội muội hoàng hậu, ngoài ra còn có bản thân hoàng hậu…

Điều này khiến cho nàng không khỏi hơi lo âu.

Tuy rằng Cố Dương là chính nhân quân tử chân chính, cho dù là đối với nàng hay với các nữ nhân khác bên người thì đều chưa từng có hành vi vượt quá lễ nghi.

Nhưng lòng dạ hắn rất lương thiện, không biết từ chối, nên mới có liên tiếp nữ nhân tiếp cận.

Lăng Linh là như thế, Từ Nhược Mai là như thế, Cố Tích Nguyệt – tính một nửa, Lỵ Lỵ, Hàn Mộng Linh và Bùi Thiến Lan sau đó, tất cả đều như vậy.

Cho nên không cần nghĩ cũng biết mấy nữ nhân như trưởng công chúa, hoàng hậu vân vân mây mây gì kia thì chắc chắn đều do các nàng chủ động.

Hiện giờ bên người Cố Dương lại có thêm hai nữ nhân chưa từng gặp.

Một người trong đó có vẻ mặt không tốt, mắt lóe hung quang, vừa thấy đã biết là người không dễ chọc.

Một người khác làn da trắng đến như sữa, tròng mắt màu xanh, còn có lỗ tai nhọn, vừa nhìn đã biết là ngoại tộc. Tuy rằng nàng luôn luôn cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng toàn thân đều phát ra khí tức người lạ chớ lại gần.

Hai nữ nhân này đều không dễ ở chung.

Tô Thanh Chỉ không khỏi sinh u oán, tiếp tục như vậy, khi nào mới kết thúc đây?

Bên người Cố Dương xuất hiện nữ nhân như Lăng Linh, Bùi Thiến Lan, nàng còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận được, các nàng đều có chừng mực, còn có thể miễn cưỡng ở chung.

Nếu như xuất hiện thêm hai nữ nhân này, vậy vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.



Tâm trạng của Lăng Linh lại có điểm khác biệt với Tô Thanh Chỉ.

Trong lòng của nàng chỉ có hai chuyện, một là võ đạo hai là Cố Dương này, còn việc bên cạnh hắn xuất hiện nữ nhân như thế nào, nàng không hề quá để ý đến.

Nàng đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện giữa Cố Dương với Tào Y Y, còn có Tinh Linh công chúa kia, cũng biết hai nữ nhân này đều không dễ ở chung.

Nhưng mà nàng không hề quan tân nhiều làm gì, bởi vì nàng biết Cố Dương nhất định sẽ công bằng.

Tâm trạng của nàng là người ổn định nhất trong mọi người.



“Phụ thân không khỏi quá đa tình.”

Hi Hoàng lại sầu lo, nàng đã sớm biết phụ thân này của nàng là người đa tình, hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, ở Thần Đô còn có ba nữ nhân là Diệp Lăng Ba, trưởng công chúa và Tô Ngưng Yên.

Ở trong bí cảnh lại gặp được thêm hai người nữa, từ trong miệng Tô Thanh Chỉ biết được còn có hai người khác nữa.

Hiện giờ mới hơn một tháng không gặp thôi đã lại xuất hiện thêm hai người rồi.

Cứ chiếu theo tốc độ này, “di nương” của nàng sẽ nhanh chóng đột phá tới hai con số.

Mặc dù nàng biết mình không có quyền can thiệp vào chuyện của phụ thân, nhưng trong lòng không tránh khỏi hơi thầm oán.

Phải biết rằng những nữ nhân này còn trẻ hơn nàng nhiều, nhưng ngược lại thành trưởng bối của nàng, một tiếng di nương không thể tránh né mãi được.

Nhiều di nương như vậy, nàng cũng không tiếp nhận nổi.



“Thánh sứ lợi hại quá, ngay cả Tinh Linh công chúa cũng có thể thu nhận làm nô lệ được!”

Lỵ Lỵ là người kích động nhất, trước khi đến phương đông, nàng đã từng đi theo đạo sư đến Mê Vụ sâm lâm, từng bái phỏng Tinh Linh nữ vương, từng gặp Y Phù.

Hiện giờ nàng có chức danh cao cấp, nhìn thấy được trên trán Cố Dương đã xuất hiện thêm một ấn ký cực nhạt, so sánh với ấn ký trên trán Tinh Linh công chúa kia đã nhìn ra được giữa bọn họ đã ký kết khế ước chủ tớ.

Trong lòng nàng bội phục sát đất.

Đó chính là công chúa của Tinh Linh tộc, tương lai là Tinh Linh nữ vương.

Mỗi một đời Tinh Linh nữ vương đều là cường giả cao nhất ở Tây Đê đại lục, không thiếu cường giả cấp bậc Bán Thần.

Trước đó chưa bao giờ có chuyện Tinh Linh vương tộc ký kết khế ước chủ tớ với nhân loại.

Chủng tộc cao ngạo giống như Tinh Linh thường tình nguyện chết cũng sẽ không khuất phục.

Nhưng thánh sứ lại làm được!

Không hổ là thánh sứ.



Y Phù giống như cái xác không hồn, vẻ mặt đờ đẫn, mặc cho Cố Dương mang đi.

Từ khoảnh khắc trở thành nô bộc cho nhân loại kia, trái tim của nàng đã chết rồi, nàng hiện giờ chỉ còn lại một cái xác.

Về phần bên người nhân loại này xuất hiện thêm ai, gặp nguy hiểm gì, nàng tuyệt đối không quan tâm.

Vướng bận duy nhất trong lòng nàng chính là Cát Thụy Ti có thể mang thánh vật đó trở về Mê Vụ sâm lâm hay không.

Thánh vật đó có thể cứu sống Tinh Linh mẫu thụ hay không…



Là người ngoài cuộc duy nhất ở đây chính là Cát Thụy Ti đi theo sau xa xa, nàng vẫn chưa rời đi, thứ nhất là vì lo lắng cho Y Phù, thứ hai là vì phát hiện ra Lỵ Lỵ.

Mới vừa rồi khi nhìn thấy thuật sĩ tóc vàng mắt xanh này, nàng đã chấn động.

Nàng đã từng gặp nữ nhân này rồi.

Ước chừng năm năm trước, Tinh Linh nữ vương mời một thuật sĩ Truyền Kỳ Bất Tử Điểu Chi Nhãn đến, muốn nhờ nàng hỗ trợ cứu chữa cho Tinh Linh mẫu thụ.

Lúc đó, thiếu nữ đi theo bên người thuật sĩ Truyền Kỳ kia chính là người hiện giờ nàng nhìn thấy.

Cách năm năm gặp lại nàng ở Thần Châu đại lục, điều này khiến trong lòng Cát Thụy Ti không khỏi sinh nghi ngờ.

Người của Bất Tử Điểu Chi Nhãn sao có thể chạy đến Thần Châu đại lục được?

Hơn nữa lại vừa khéo đi theo bên cạnh nam nhân kia.

Nàng và hắn rốt cuộc có mối quan hệ gì?

Cát Thụy Ti vô cùng nghi ngờ.



“Chủ nhân, cuối cùng ngươi đã ngưng tụ ra chân thân rồi, vì sao còn dùng dáng vẻ của nhân loại vậy?”

“Chủ nhân, chân thân của ngươi đẹp ghê, nên phô ra cho mọi người xem.”

“Chủ nhân, ngươi cũng không thể vì sắc đẹp mà vứt bỏ niềm kiêu ngạo của Yêu tộc ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận