Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 600: Xin mọi người làm chứng

Chương 600: Xin mọi người làm chứng

“Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Câu hỏi này thật sự dư thừa.

Cố Dương có thể tưởng tượng được, năm đó khi tu sĩ nhân gian xâm nhập ba mươi ba thiên đã trải qua chiến tranh thảm thiết cỡ nào.

Kết cục của dân bản xứ kia chắc chắn sẽ không quá tốt.

Hắn thay đổi đề tài, “Đúng rồi, đều nói thiên đạo hồi phục vì có người đột phá đến Nhân Tiên ở nhân gian, nếu như có người tiếp tục đột phá đến cảnh giới tiếp theo, có phải sẽ kích thích thiên đạo hồi phục nhanh hơn không?”

Ngọc Hạo thiên vương nói, “Đó là đương nhiên, đại kiếp nạn lần thứ hai chính là vì thiên đạo hồi phục. Người kích hoạt thiên đạo kia cuối cùng dừng bước ở Địa Tiên cảnh. Không thể khiến cho thiên đạo tiến thêm một bước hồi phục, khiến cho vài vị Hỗn Nguyên và các Đại La không cách nào hoàn toàn phát huy lực lượng, dẫn đến sắp thành công lại thất bại.”

Quả nhiên có thể làm được.

Trong lòng Cố Dương thấy tương đối may mắn, mấy ngày trước hắn nhịn không đột phá là vì đột nhiên nghĩ đến một điểm này.

Thiên đạo hồi phục được càng nhanh, chỗ tốt đối với tu sĩ trong thiên hạ càng lớn.

Hắn đã sớm suy nghĩ cẩn thận, dựa vào lực lượng của chính mình, chống lại đại kiếp nạn kia, trọng trách quá lớn. Đây là chuyện lớn của tam giới, đương nhiên phải khiến tất cả cường giả của tam giới cùng nhau đối mặt.

Nếu như có thể khiến cho thiên đạo hồi phục đến giống như vào thời đại Thượng Cổ, nói không chừng đại năng Thượng Cổ đang ẩn nấp, còn có tin tưởng chống chọi với đại kiếp nạn.

Cuối cùng Cố Dương đã nhìn thấy được một tia sáng tỏ vượt qua trận kiếp nạn kia.



Sau khi ra khỏi Thiên Khư, Cố Dương trở lại Cố phủ, mang theo các nàng Thanh Chỉ, còn gọi cả Văn Giác về đến Đại Chu.

Sau khi về đến Văn viện còn gọi cả viện trưởng.

Còn có hai lão nhân đang chơi cờ trong viện nào đó ở Văn viện, Cao Phàm và Vũ Nhị.

Thậm chí là hoàng cung cách đó không xa đang giống như bao phủ trong bóng tối.

Chỗ xa hơn một chút, một tòa lầu các nho nhỏ giống như không tồn tại.

“Hắn cất cao giọng nói, “Hôm nay, xin mọi người làm chứng.”

Vừa nói chuyện vừa bước một bước ra, đến trên bầu trời, hắn mở giao diện hệ thống ra, thầm nghĩ một tiếng, “Ta chọn điều một.”

Lập tức hắn cảm giác được trong nguyên thần bắt đầu sinh ra một loại lột xác không thể tưởng tượng nổi nào đó, sinh ra cộng minh với tồn tại trong cõi u minh trong thế giới kia.

Chỗ sâu nhất trong nguyên thần, một trung tâm mới đang thành hình, đây là một đạo uẩn hắn vừa lĩnh ngộ.

Đạo uẩn thứ nhất là ngọn lửa hủy diệt. Tương ứng với chiêu thứ nhất của Thần Tiêu Lục Diệt;

Hiện giờ thứ ngưng tụ mà thành là đạo uẩn thứ hai, lôi đình, tương ứng với với chiêu thức thứ hai của Thần Tiêu Lục Diệt.

Ở bên ngoài thân thể của hắn, trời đất nhận lấy cộng minh, vô số mây đen bắt đầu ngưng tụ, che phủ bầu trời, vô số lôi đình màu vàng nổi lên trong đó.

Trong tiếng vang ầm ầm ầm, đánh thức người của toàn bộ Thần Đô.

Rất nhiều người vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ do sự xuất hiện của vết máu trên bầu trời cách đó không lâu.

Nhìn thấy cảnh tượng giống như tận thế này, vô số người đều tim gan run sợ, con tưởng rằng thiên phạt thật sự đến rồi.

Võ giả lại có cảm nhận hoàn toàn khác, rất nhiều người có thần thức mẫn cảm một chút đều có một cảm giác khí huyết sôi trào.

Mà võ giả ở trên Thần Thông cảnh lại cảm giác nguyên thần đều đang chấn động, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được uy thế thiên địa, tất cả đều kinh hãi khó hiểu.

Chỉ có tồn tại cấp bậc Thiên Nhân mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

“Động Hư?”

Viện trưởng thất thanh nói, bởi vì quá mức khiếp sợ nên tròng mắt dại ra.

Đến giờ mới được bao lâu chứ?

Mười lăm ngày trước, khi hắn mới cảm ứng được Cố Dương đột phá đến Thiên Nhân đã gây nên thiên tượng biến hóa kinh người.

Gần mười lăm ngày, tiểu tử này thế mà lại đã vượt qua Thiên Nhân nhị giai và Thiên Nhân tam giai, trực tiếp tấn thăng đến Động Hư cảnh.

Chuyện này sao có thể chứ?

--

Cao Phàm và Vũ Nhị trong Văn viện ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cũng đều có vẻ mặt khiếp sợ.

Hai người đều từng là tồn tại Bất Lậu cảnh, vẫn phải có nhãn lực, đại khái đoán được xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà tiểu tử này ra bài không hề ấn theo lẽ thường nhỉ?

Sao sau khi đến Thần Thông cảnh, tốc độ tiến bộ của hắn ngược lại càng lúc càng nhanh chứ?

Trước kia khi đột phá ít nhất đều tính theo tháng.

Hiện giờ thì hay rồi, tính theo ngày.

Nửa tháng, từ Thiên Nhân cảnh đến Động Hư cảnh, giỏi thật, bình quân năm ngày đột phá một cấp.

Đối với Thiên Nhân khác, cửa ải mấy trăm năm đều không thể đột phá, nhưng đối với tiểu tử này lại giống như không hề tồn tại.

Chuyện này ai mà chịu nổi chứ?

Trong hoàng cung, trong Tê Phượng các.

Tô Ngưng Yên nhìn hiện tượng lạ trên không trung, rắc một tiếng, tay ghế đang nắm bị nàng bẻ gãy. Nhưng nàng vẫn không hề phát hiện ra.

Ánh mắt của nàng phức tạp, có thể nói ngũ vị tạp trần rồi.

Chưa từng ngờ nổi, một ngày kia có thể tận mắt chứng nhận sự ra đời của một cường giả Động Hư.

Tám ngàn năm trước, trận đại kiếp nạn thứ hai qua đi, tất cả đại năng Thượng Cổ ai chết thì chết, ai trốn được thì trốn, toàn bộ nhân gian không còn một Nhân Tiên.

Cho đến bây giờ đều chưa từng xuất hiện một cường giả Động Hư cảnh.

Kể cả Hạ đế tài năng tuyệt thế như vậy cũng đã thân chết đạo tiêu khi bước ra một bước kia.

Cố Dương lại làm được, dùng một phương thức ngoài dự đoán của tất cả mọi người, sau khi hắn vừa đột phá đến Thiên Nhân được nửa tháng, ở trước mặt người đời, bước ra một bước này.

Từ đây, toàn bộ nhân gian sẽ tiến vào một kỷ nguyên hoàn toàn mới.

Khi trong nhân gian có người đột phá đến cảnh giới Động Hư, sẽ phát sinh chuyện gì?

Mấy ngày trước nàng mới vừa thỉnh giáo vấn đề này với sư tôn, không ngờ nổi đã nhanh ứng nghiệm như vậy.

Nhớ tới sư tôn đã từng nói, thiên đạo hồi phục sẽ nhanh hơn một bước, không lâu sau, những đại năng Thượng Cổ có thể khôi phục tu vi Địa Tiên.

Gần một vạn năm, thần tiên gần như tuyệt tích.

Vài năm tương lai rất có thể sẽ khôi phục lại một vài cảnh tượng thịnh vượng như trong thời Thượng Cổ.

Mà tất cả đều được dựng lên nhờ một nam nhân.

Vừa nghĩ đến đây, sóng lòng nàng đã hơi sôi sục lên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận