Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 465: Trừ mối họa này

Chương 465: Trừ mối họa này

Nghĩ đến đây, lòng hắn như lửa đốt, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía tế thiên thần đàn.



Chỉ khoảng nửa khắc đã đến tế thiên thần đàn rồi.

Lúc này, vũ lâm quân thủ vệ tế thiên thần đàn đã sớm bị kinh động, nhưng lúc này tế thiên thần đàn đã bị một lực lượng bao phủ lại. Kể cả thống lĩnh có tu vi nhất phẩm đều không cách nào đến gần nửa bước chứ đừng nói đến binh lính bình thường.

Bọn họ chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất thông báo dị biến của tế thiên thần đàn vào trong hoàng cung.

“Là Trấn Quốc công!”

Lúc này vị thống lĩnh kia phát hiện ra một đường tử quang bay vào, sau đó có một bóng người vào theo, chính là Trấn Quốc công, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Trấn Quốc công lại không thèm để ý đến hắn, người đã bay vào trong tế thiên thần đàn.

Chỉ thấy trong tế thiên thần đàn xuất hiện một cửa vào bí cảnh.

Hóa ra Nhân Hoàng kiếm luôn luôn được giấu trong một bí cảnh ở tế thiên thần đàn.

Lối vào có một bóng dáng đang đứng đó.

“Tại sao lại là hắn?”

Trấn Quốc công chấn động trong lòng, tuy rằng chưa từng gặp người này, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trong lòng đã nảy sinh chán ghét nồng đậm.

Hắn lập tức biết được người này chính là hung thủ sát hại hoàng đế, Cố Dương!

Trấn Quốc kiếm bất chấp tất cả, người muốn giết lại là Cố Dương?

Vèo ——

Đúng lúc này, Trấn Quốc kiếm tử quang hừng hực đã đằng đằng sát khí giết về phía Cố Dương.

Chỉ thấy hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đao trong tay nâng lên.

Keng một tiếng vang thật lớn, Trấn Quốc kiếm đã bị đánh bay, tử khí gần như tan tác một nửa.

Bất Lậu cảnh!

Trấn Quốc công nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng khiếp sợ khó có thể hình dung được.

Kẻ này lại nhanh như vậy, đã đột phá đến Bất Lậu cảnh rồi?

Trấn Quốc kiếm một kích không trúng, phát ra tiếng vù vù trầm thấp, giống như đã rõ dựa vào lực lượng của chính nó không cách nào đánh chết đối phương được, xoay đầu lại bay trở về trên tay chủ nhân của nó.

Ầm rầm!

Trấn Quốc công chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh đến khó có thể hình dung được xông tới, khiến lực lượng của hắn không ngừng tăng lên.

Trong lòng hắn đau đớn bao nhiêu.

Đây là Trấn Quốc kiếm đang thiêu đốt số mệnh tích lũy năm trăm năm của Đại Chu, một khi thiêu đốt hầu như không còn, Trấn Quốc kiếm sẽ biến thành một thanh sắt thường.

Trấn Quốc kiếm vì giết Cố Dương đã bất chấp tất cả rồi.

Thần binh linh tính mười phần này, sát ý kiên định như thế, đến mức độ không chết không ngừng.

Trấn Quốc công được tăng thêm số mệnh của Trấn Quốc kiếm, lực lượng không ngừng tăng lên, rất nhanh đã vượt qua phạm vi của Bất Lậu cảnh.

Lúc này hắn cảm thấy không gì không làm được.

Trong lòng hắn không buồn không vui, trong miệng thốt ra một chữ, “Chết!”

Trong một viện ở Văn viện.

Hi Hoàng đang ngồi trước cửa sổ cầm một quyển “Tần sử” trong tay, xem đến nhập thần.

Nàng ngủ say ở trong địa cung dưới Tề vương phủ hơn một ngàn năm, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Mới đây cuối cùng có một chút thời gian nên bắt đầu bù lại lịch sử trong khoảng thời gian này, bắt đầu từ sách lịch sử trước.

Bản “Tần sử” này là do Văn viện phụ trách biên soạn.

Đột nhiên, nàng cảm thấy giật thột trong lòng, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tây. Bên kia có một thứ khiến cho nàng cảm thấy lo sợ hãi hùng, giống như gặp phải thiên địch.

Trên bàn, chim xanh nhỏ đang nằm sấp ngủ trên bàn đột nhiên giật mình tỉnh lại, đập loạn cánh, thét to, “Là Nhân Hoàng kiếm, chạy mau đi…”

Nói xong vèo một cái, điên cuồng bay ra ngoài phòng.

Nhân Hoàng kiếm?

Hi Hoàng nghe được cái tên này, hơi giật mình.

Nàng đương nhiên biết đến thanh kiếm danh tiếng lẫy lừng này, vào thời đại của nàng, thanh kiếm này là tượng trưng cho hoàng quyền.

Nhưng mà nàng chưa từng gặp Hạ đế, cũng chưa từng nhìn thấy Nhân Hoàng kiếm.

Thanh kiếm này lại đáng sợ như thế, cách xa như vậy vẫn khiến cho nàng cảm thấy uy hiếp theo bản năng.

Lúc này, cả thư viện đều ồn ào huyên náo lên, đều cảm nhận được uy áp kỳ lạ này, khiến rất nhiều người đang bàn luận ồn ào, đoán rằng một dị bảo xuất thế rồi.

Vèo ——

Đột nhiên, chim xanh nhỏ lại bay về rồi, trong mỏ nói, “Tại sao ta phải sợ chứ? Nhân Hoàng kiếm đã sớm bị Thái Nhất đế quân phế đi rồi, đã không còn là Nhân Hoàng kiếm ban đầu nữa, vốn không uy hiếp được bổn tọa.”

Nói xong lời cuối cùng, lại có vẻ hơi chột dạ.

Nó đảo mắt nhìn sang Hi Hoàng, “Bằng không, ngươi đi cướp Nhân Hoàng kiếm kia đi, lấy tốc độ của ngươi, cướp đi rồi, người khác khẳng định không đuổi kịp.”

Hi Hoàng không hiểu hỏi, “Vì sao?”

“Ngốc vậy, tuy rằng Nhân Hoàng kiếm đã bị Thái Nhất đế quân phá vỡ trung tâm, không còn như trước nữa, nhưng nếu như rơi vào trong tay hoàng đế Nhân tộc, uy lực không thể coi thường. Không biết thanh kiếm này đã chém bao nhiêu đồng bào của Yêu tộc, chính là khắc tinh của Yêu tộc. Bị nhân loại lấy đi để đối phó với chủ nhân, vậy chính là phiền toái không nhỏ.”

Hi Hoàng vừa nghe phụ thân có khả năng nhận lấy uy hiếp của Nhân Hoàng kiếm, lập tức để quyển sách trên tay xuống bàn, đứng bật dậy.

Đúng lúc này, một người một chim đồng thời như có cảm ứng, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một bóng dáng màu xanh, quần áo màu xanh, một cây trâm gỗ, thoải mái tự nhiên nói không nên lời.

Thiên Nhân!

Hi Hoàng đã từng gặp cường giả Thiên Nhân, mới vừa liếc mắt, trong lòng có phán đoán.

Người này chính là Viện trưởng của Văn viện.

Chim xanh nhỏ đột nhiên nhụt chí rồi, “Xong rồi, lão tiểu tử đó ra tay, ai cướp được hắn?”

Hi Hoàng cũng im lặng, thực lực của nàng lúc này chỉ khôi phục đến Pháp Lực nhị trọng thiên, ở trước mặt một cường giả Thiên Nhân, muốn cướp Nhân Hoàng kiếm đó là chuyện không có khả năng.

“Hả, không đúng.”

Chim xanh nhỏ đột nhiên nhớ tới một chuyện, cả kinh nói, “Không phải nói bản thân hắn bị trọng thương à? Vì sao tình trạng của hắn lại có thể tốt như vậy được? Đáng chết, lão tiểu tử đó nhất định đang thả đạn mù, định chơi người nào đó.”

“Hừ, đám văn sĩ này, cả đám đều thật nham hiểm…”

Hi Hoàng không nghe lời thì thầm của nó, nhìn thấy vị Thiên Nhân kia đứng ở đó, không hề đi cướp Nhân Hoàng kiếm, cũng không biết hắn định làm gì.



“Lão sư, là Nhân Hoàng kiếm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận