Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 412: Xử trí

Chương 412: Xử trí

Mỗi một cường giả Bất Lậu cảnh đều vô cùng sợ chết, có thể không động thủ thì tuyệt đối sẽ không động thủ, miễn cho tiêu hao tuổi thọ.

Thứ có thể khiến cho cường giả Bất Lậu cảnh ra tay nhất định là vật vô cùng có giá trị.

“Cao gia?”

Cố Dương bay được một lúc cuối cùng đã cảm ứng được một luồng sức mạnh bộc phát ra là đến từ một cường giả Bất Lậu cảnh của Cao gia trong ký ức của trận chiến đấu mới vừa rồi trong mô phỏng.

Chẳng lẽ…

Hắn chợt nhận ra gì đó, giữ chặt tay Y Phù, sử dụng thần thông phi hành của Phượng Hoàng, “vèo” một cái, tốc độ lập tức tăng nhanh mấy lần.

“Lão Cao!”

Từ rất xa hắn đã nhìn thấy một người bị túm cổ giơ lên thật cao, không chút do dự ra tay.

Một đường Phượng Hoàng chân hỏa hoàn toàn bao phủ lấy Bất Lậu cảnh của Cao gia kia.

Sau khi đánh bất ngờ không kịp đề phòng, Cao Trạch Khôn không ngờ rằng sẽ đột nhiên xuất hiện một người, nhất thời trúng chiêu, ngọn lửa hừng hực kia ẩn chứa lực phá hoại khủng bố, thiêu đốt thân thể của hắn.

Hắn chấn động, vận pháp lực, định dập tắt ngọn lửa kia.

Ai ngờ pháp lực của hắn mới vừa chạm vào ngọn lửa lại thành chất đốt cho nó, ngọn lửa cháy càng mạnh hơn.

“Không ổn rồi!”

Ngọn lửa kia không gì không cháy, trong mấy giây ngắn ngủi đã khiến hắn tổn thất một ít chân nguyên.

“Cút cho ta!”

Cao Trạch Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, pháp lực đột nhiên bùng nổ ra, cuối cùng cũng thoát khỏi ngọn lửa kia.

Nhưng mà lúc này hắn cực kỳ chật vật, chẳng những quần áo bị thiêu hết sạch, ngay cả tóc lông mày đều bị đốt rụi, mấy chỗ trên người bị cháy xém.

Chỉ thấy làn da bị đốt cháy xém của hắn không ngừng rơi xuống, nhanh chóng mọc lên một lớp da non mới.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, trong mắt giống như phun ra lửa, nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Cố… Dương…”

Hắn đã nhận ra thân phận của nam nhân kia.

Không lâu trước đó, lão tổ đã nhắc nhở hắn, tin tức Xích Nhật bỏ mình, người giết Xích Nhật chính là Cố Dương.

“Đi chết đi.”

Một tiếng “ầm” vang lên.

Cao Trạch Khôn không chút do dự tự bạo, lấy hắn làm trung tâm, một đường hắc khí đang cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng.

Tên điên này!

Cố Dương thầm mắng một tiếng, không chút do dự mang theo Y Phù và Cao Phàm, hóa thân Phượng Hoàng dùng vào tốc độ nhanh nhất bay đi.

Hắn không tài nào nghĩ ra được đường đường là cường giả Bất Lậu cảnh, còn chưa chính thức giao thủ đã tự bạo trước, dùng phương thức này để dẫn kẻ kia của Xích Minh thiên đến.

Sự thật chứng minh, khi một cường giả Bất Lậu cảnh không cần cả mạng sống thật sự là một chuyện rất khủng bố, đặc biệt là sau lưng đối phương còn có một tồn tại cấp bậc đã ngoài Thiên Nhân cảnh.

“Vèo” một cái, trong nháy mắt, ba người Cố Dương đã chạy ra xa mấy chục dặm, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cú nổ mạnh ở phía sau.

“Hả?”

Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, khí tức khủng bố kia vẫn chưa giáng xuống.

Theo lý thuyết không cần thời gian dài như vậy mới đúng.

Y Phù ở phía sau nhắc nhở: “Hắn chạy rồi.”

Hóa ra là như vậy!

Cố Dương giật mình, mặc dù là đối thủ nhưng cũng không khỏi bội phục sự quyết đoán của người kia.

Tự bạo là giả, chạy trốn mới là sự thật.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người kia có thể đoán được thực lực chênh lệch giữa hai bên, cũng không bị tu vi Pháp Lực của hắn mê hoặc, quyết đoán cụt tay tự cứu.

Quyết đoán như vậy, thật sự đời này hắn ít thấy.

Mới vừa rồi người kia tự bạo ít nhất tổn thất tuổi thọ trên trăm năm, đúng là ngoan độc.

Cố Dương hỏi Cao Phàm: “Người kia là ai vậy?”

Cao Phàm hơi suy yếu nói: “Cửu đệ của ta, Cao Trạch Khôn.”

Cao Trạch Khôn.

Tên này, hắn nhớ kỹ.

Hắn chế nhạo nói: “Không ngờ tu vi của ngươi lại cao như vậy.”

“Tiểu tử thối, nếu không phải vì ngươi, ta nào sẽ rơi vào tình cảnh như thế chứ.” Cao Phàm tức giận nói.

Lúc này hắn đã khôi phục đến tu vi Pháp Lực cảnh tam trọng, sau khi bị Cao Trạch Khôn đưa vào cơ thể một tia pháp lực đến từ Xích Minh thiên, pháp lực trong cơ thể hắn giống như bị kích hoạt, trở nên cực kỳ sục sôi.

Tuy rằng hắn cố gắng áp chế, nhưng hiệu quả cũng chẳng khá khẩm là bao.

Tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa pháp lực toàn thân hắn đều sẽ bị ô nhiễm, nguyên thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, dần dần mất đi ý thức của mình.

Tình huống như vậy, Cố Dương cũng bất lực.

Dấu ấn do kẻ kia của Xích Minh thiên cấy lên trên người hắn, hắn cũng không có cách nào giải quyết.

Chứ đừng nói đến tình huống trên người Cao Phàm.

Hắn an ủi: “Yên tâm đi, chờ ta học xong chiêu kiếm pháp mà viện trưởng truyền cho ta thì ta có thể cứu ngươi.”

Cao Phàm chẳng mang chút hi vọng gì, cho dù Cố Dương thể hiện ra thiên phú không thể nào tưởng tượng được, nhưng thứ hắn học là đao pháp, muốn học thêm cả kiếm pháp, nào dễ dàng như thế chứ?

Viện trưởng Văn viện đã treo một chiêu kiếm pháp ở trên tầng cao nhất của Trích Tinh các mấy trăm năm, vô số thanh niên tài tuấn, kỳ tài kiếm đạo đều đã từng đi thử, nhưng cho đến nay đều không có ai luyện được.

Đó chỉ là khảo nghiệm nhập môn mà thôi, kiếm pháp chân chính nhất định còn khó hơn gấp trăm lần.

Cho dù Cố Dương thật sự có thể tạo ra được kỳ tích, luyện thành chiêu kiếm pháp kia, vậy cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào.

Hắn lại không chống đỡ được lâu như vậy.

Cao Phàm chưa nói gì cả, lấy khối Cửu Châu ấn kia ra đưa tới: “Cho ngươi.”

Cố Dương nhận lấy khối ấn tỉ kia, đây là khối thứ tám.

Cao Phàm nắm lấy tay hắn, nói: “Đáp ứng ta, nhất định phải giết chết tên thần tôn kia.”

Thần tôn trong lời hắn chính là kẻ kia của Xích Minh thiên.

Cố Dương trịnh trọng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Giữa hắn và kẻ kia của Xích Minh thiên đã sớm định không chết không ngừng, cho dù Cao Phàm không nói, hắn cũng nhất định phải xử lý tên kia.

Hơn nữa ngày này sẽ không tới quá muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận