Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 467: Thu phục

Chương 467: Thu phục

Phụt!

Khi Trấn Quốc kiếm cách ngực của Cố Dương khoảng một mét thì bị một trở ngại vô hình chặn lại.

Trấn Quốc công nhìn Trấn Quốc kiếm trong tay, ánh mắt dại ra, thân thể không kiềm chế được run rẩy.

Tại sao có thể như vậy?

Cho dù như thế nào hắn đều nghĩ không ra, một kiếm dồn hết tất cả, nhất định phải giết, thậm chí còn không thể xuyên thấu được pháp lực hộ thể của đối phương.

Rắc!

Đột nhiên, Trấn Quốc kiếm trong tay toác ra một đường nứt lớn, một mảnh nhỏ xẹt qua mặt hắn, vạch ra một vết máu. Nhưng hắn lại giống như chưa tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương, môi mấp máy.

Dường như Cố Dương biết được hắn định hỏi điều gì, nói, “Trảm Huyền kiếm pháp.”

Trảm Huyền kiếm pháp!

Trấn Quốc công nghe được bốn chữ này, ngẩn cả người, như bị sét đánh.

Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, tại sao Viện trưởng lại truyền kiếm pháp này cho Cố Dương?

Toàn bộ Đại Chu, người từng nghe nói đến môn kiếm pháp này không cao hơn năm, hắn chính là một người trong số đó.

Hắn đã từng may mắn hỏi Viện trưởng Văn viện, Viện trưởng và hắn từng thảo luận về kiếm pháp thiên hạ, mới biết được kiếm pháp mà Viện trưởng tu luyện gọi là Trảm Huyền kiếm pháp.

Đây là môt đả kích cực kỳ vĩ đại đối với hắn.

Đại Chu có hai cây cột chống trời lớn, một là Lạc vương, có hắn ở đây, hoàng thất Đại Chu ổn định như Thái Sơn, bất cứ kẻ nào đều không cách nào dao động được địa vị của Triệu gia.

Nhưng chỉ khi nền thống trị của Đại Chu bị uy hiếp thì hắn mới sẽ ra tay.

Một vị khác tất nhiên là Viện trưởng Văn viện, lấy sức một mình, địch được Tam Thánh môn và Xích Minh thiên, bảo vệ thế giới này.

Đời này người mà Trấn Quốc công kính nể nhất chính là Viện trưởng.

Cho dù như thế nào hắn đều nghĩ không thông, vì sao Viện trưởng lại hồ đồ như thế, truyền Trảm Huyền kiếm pháp này cho tai họa của tương lai!



Văn viện.

Trên mặt Lê Uyên hiện lên vẻ khiếp sợ, thất thanh nói, “Hắn lại luyện thành Trảm Huyền kiếm pháp!”

Hắn biết, cho đến giờ lão sư đều muốn tìm một truyền nhân cho môn kiếm pháp này, đề khó đầu tiên ở Trích Tinh các là khảo nghiệm do lão sư thiết lập.

Nhưng mà chiêu thức kiếm pháp kia đã treo ở Trích Tinh các gần năm trăm năm rồi, vẫn luôn không có ai có thể học được chiêu kiếm pháp đó.

Thêm với Trích Tinh các công khai mở ra bên ngoài, đệ tử không phải của học viện đều có thể đến tìm hiểu chiêu thức kiếm pháp này.

Năm trăm năm qua, thiên hạ có rất nhiều hạng người kỳ tài ngút trời, nhưng không có một ai có thể ngộ ra được.

Hắn không được, kể cả Diệp Lăng Ba đại năng chuyển thế kia đều không được.

Nghe nói lão tổ Tần gia kia đã từng đến Văn viện, cũng không cách nào lĩnh ngộ được chiêu thức kiếm pháp này.

Trảm Huyền kiếm pháp là công pháp lão sư đã tìm được từ trong một di tích nào đó, chính là do một đại nhân vật nào đó sáng chế ra từ thời Thượng Cổ. Uy lực vô cùng, tổng cộng chỉ để lại hai đường truyền thừa.

Một đường trong đó được lão sư kế thừa.

Mà một đường khác, cuối cùng lão sư truyền cho Cố Dương này.

Lê Uyên không biết tại sao lão sư lại tín nhiệm người trẻ tuổi kia như vậy, nhưng việc đã đến nước này, không thể cứu vãn.

Dù thế nào hắn đều không nghĩ ra được, Cố Dương luôn bày ra đao đạo tuyệt thế trước mặt người đời, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tu thành Trảm Huyền kiếm pháp.

Chiêu thức Trảm Nguyên này có thể chém pháp lực chân nguyên, gần như có thể nói rằng đó là thủ đoạn của Thiên Nhân cảnh.

Dù pháp lực của Bất Lậu cảnh mạnh mẽ đến cỡ nào, ở trước mặt chiêu thức kiếm pháp này đều vô dụng.

Tu vi của lão sư và kẻ kia của Xích Minh thiên có thể nói khác nhau một trời một vực, lại có thể chống lại, thậm chí lưỡng bại câu thương, chỗ dựa vào chính là môn kiếm pháp này.

Trong mắt Viện trưởng Văn viện lóe lên vẻ kinh dị, vui mừng cười nói, “Ta không chọn nhầm người.”

Trảm Huyền kiếm pháp có người kế tục, thêm với Nhân Hoàng kiếm xuất thế, đủ để khắc chế Thiên Tôn kia của Xích Minh thiên, còn có ba vị Yêu Thánh của Tam Thánh môn.

Lê Uyên lại không lạc quan giống như hắn, ngược lại càng thêm lo lắng, lỡ như Cố Dương thật sự là người kế nhiệm do phượng hoàng lưu lại, vậy càng thêm khó kiểm soát.



Cố Dương nhìn tinh khí thần của Trấn Quốc công trong nháy mắt giống như bị hút không, dáng vẻ mất hồn mất vía kia, ít nhiều gì hơi thương hại.

Người này trung với Đại Chu, cúc cung tận tụy vì Đại Chu, tuân theo nguyên tắc nhất, tuyệt đối không nhúng tay vào việc của triều đình.

Tuy rằng không biết vì sao hắn nhất định phải giết mình, nhưng mà Cố Dương không muốn giết người như vậy.

Hắn thu hồi Quảng Hàn tiên kiếm, xoay người bay về phía bí cảnh kia.

Lúc này, vị to con áo giáp bạc canh giữ trước Nhân Hoàng kiếm kia cũng mở mắt, trong đôi mắt tối đen lộ ra sáng rọi khiếp người.

Trên thân thể của hắn tản mát ra khí tức cuồng bạo, khiến cho người ta có cảm giác hơi giống Yêu tộc.

Đây là một đại cao thủ Bất Lậu cảnh tam trọng thiên, có tu vi giống với chưởng giáo Đạo môn Văn Giác.

Người này hiển nhiên do Hạ đế đặc biệt bố trí, phụ trách thủ hộ Nhân Hoàng kiếm, nhất định là người Hạ đế cực kỳ tín nhiệm.

Nhưng mà Cố Dương vẫn nghĩ không ra được, vì sao khi Hạ đế quyết chiến với tứ đại thánh địa lại không mang theo Nhân Hoàng kiếm?

Luôn không thể nào đến giờ phút cuối cùng, Hạ đế tự biết sẽ bại, nên giao Nhân Hoàng kiếm cho tâm phúc mang giấu đi?

Như vậy tuyệt đối không có khả năng giấu giếm được kẻ kia của Xích Minh thiên và tai mắt của đám Triêu Dương Đại Thánh, một món đồ chí bảo như vậy, chúng nó không có khả năng sẽ bỏ qua.

Cho nên chỉ có một khả năng.

Hạ đế giấu Nhân Hoàng kiếm đi trước, không mang theo nó đi chiến đấu.

Cố Dương nhìn bóng dáng vĩ đại đang đứng lên kia, thân hình của tên to con này cao trên ba mét, thân hình giống như tháp sắt kia ẩn chứa lực lượng tính chất bùng nổ.

Chỗ mi tâm của hắn bay ra một bóng dáng màu vàng kim, đúng là Thông Thiên thần viên.

Ở trong mô phỏng, hắn đã thu phục được cường giả Bất Lậu cảnh này rồi, vậy khẳng định phải đánh một trận.

Vừa nhìn đã biết người này am hiểu vật lộn, dùng Thông Thiên thần viên để đối phó là thích hợp nhất.

Chỉ thấy trong mắt tên to con kia lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng, đột nhiên giống như đẩy thân vàng đổ cây ngọc quỳ xuống, “Vi thần Vi Hào, bái kiến điện hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận