Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 567: Biến cố

Chương 567: Biến cố

Đây rốt cuộc là tồn tại như thế nào vậy?”

Cố Dương nhìn bóng ma màu đen vĩ đại kia, cảm giác được một nỗi sợ run phát ra từ trong linh hồn, trong lòng hơi giật mình.

Kể cả Trảm Thần của Trảm Huyền kiếm pháp đều không thể thương tổn được đến nó chút nào.

Nói cách khác, nó không phải linh thể.

Như vậy nó rốt cuộc là cái gì?

Càng quan trọng hơn là, ở trước mặt thứ khủng bố như vậy, hắn làm thế nào để sống sót đây?

Ở trong mô phỏng, hắn không hề chết trong trận chiến đấu này.

Hắn suy nghĩ tất cả biện pháp đều không thể tìm ra được biện pháp phá giải ngõ cụt này.

Lúc này, linh hồn của hắn bị khóa định rồi, cho dù chạy trốn đến chân trời góc bể, xiềng xích kia đều sẽ đuổi tới.

Trước khi xích sắt kia hạ xuống, Cố Dương vận toàn bộ tiên nguyên trong cơ thể lên, một kiếm chém ra, mục tiêu lại không phải là bóng đen kia mà là Đại Tát Mãn.

Giết hắn trước đi.

Một kiếm Cố Dương chém ra chính là chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Thần.

Suy nghĩ của hắn thật trực tiếp, giết lão giả triệu hồi thứ quỷ này ra, nói không chừng có thể giải được nguy cơ trước mắt.

Hắn đã từng gặp phải rất nhiều kẻ địch nguy hiểm, từng đối mặt với không biết bao nhiêu tình thế nguy hiểm vốn chắc chắn phải chết, đều dựa vào máy mô phỏng, từng bước một tăng thực lực lên, ngược lại chém kẻ địch dưới kiếm.

Nhưng mà từ trước cho đến nay, ở trong hiện thực, kẻ địch chân chính đụng phải không cách nào ứng phó được thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Một kiếm mới vừa rồi của viện trưởng, uy lực không hề kém hắn, nhưng không cách nào tổn thương đến bóng ma kia một chút nào.

Cho dù hắn ra kiếm, đoán chừng cũng giống như vậy mà thôi.

Cảm giác vô lực không đánh lại đối phương này, trước đây hắn chưa từng được cảm nhận.

Đúng là cảm giác nguy cơ trí mạng khiến cho hắn bộc phát ra lực lượng trước nay chưa từng có, chém ra một kiếm mạnh nhất cuộc đời mình.

Kiếm ý vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm, đến trên đỉnh đầu Đại Tát Mãn.

“Xoẹt!

Kiếm ý xuyên qua thân thể hắn.

“Không phải chứ?”

Cố Dương lại không hề cảm nhận được rằng đã chém trúng thực thể, một kiếm này giống như chém lên không khí.

Hắn lập tức ý thức được nguyên nhân, lúc này Đại Tát Mãn kia và linh bảo quỷ dị đó đã dung nhập thành một thể, giống như bóng ma khổng lồ kia, đã biến thành gần như tồn tại trong hư vô.

Sơ ý!

Hắn thầm nghĩ trong lòng, xiềng xích màu đen kia đã đến trên đỉnh đầu.

Hắn không hề hoảng hốt, nếu như ở trong mô phỏng hắn không chết trong trận chiến này, thì có nghĩa rằng hắn nhất định sẽ không chết.

Cố Dương có tin tưởng tuyệt đối với máy mô phỏng nhân sinh.

Mãi cho đến khi xiềng xích màu đen rơi xuống trên đầu hắn, cứu viện trong dự đoán vẫn không hề xuất hiện, trong lòng mới lộp bộp.

Nhưng khi này, hắn không làm được gì cả.

Sẽ không phải chết ở đây như vậy chứ?

Khi suy nghĩ của Cố Dương đang lóe lên, xiềng xích màu đen kia thế mà lại xuyên qua thân thể hắn, giống như không có thực thể vậy.

Hả?

Sao lại không có việc gì?

Hắn cũng không cảm thấy được chỗ nào khác thường, nguyên thần vẫn tốt đẹp, thế mà lại không bị tổn thương gì.

Một lần này, công kích của hai bên đều đánh vô ích.



Mới vừa rồi khi đường kiếm ý kia đánh đến, Đại Tát Mãn thiếu chút nữa cho rằng mình chết chắc rồi, kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh tại chỗ.

Kiếm pháp của người này hoàn toàn không giảng đạo lý, chắc chắn phải chết trong này. Thật sự nguy hiểm đến cực điểm.

May mắn chính là một kiếm kia chém lên trên thân thể của hắn lại trực tiếp xuyên qua.

Trong lòng hắn vô cùng may mắn, giống như đi dạo ở quỷ môn quan một vòng.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy xích sắt trong tay Câu Hồn sứ giả dừng trên người Cố Dương, cũng xuyên thẳng qua.

“Như vậy còn không chết?”

Đại Tát Mãn kinh hãi trong lòng.

Sinh Tử Bạc này là linh bảo hắn đã lấy được từ khi còn là Phàm cảnh, nhờ vào linh bảo này, hắn loại trừ được một kẻ địch chắn ở trước mặt hắn.

Mỗi lần sử dụng linh bảo này hắn đều vô cùng cẩn thận, chưa bao giờ lộ ra. Kể cả người thân cận bên cạnh hắn đều không biết hắn có một dị bảo như vậy.

Cứ như vậy, hắn với thiên phú không được tính là tuyệt đỉnh từng bước một đi tới cao nhất, giành được sự nghiệp to lớn mà trên thảo nguyên vô số thế hệ luôn luôn không cách nào hoàn thành được, bước vào cảnh giới Thiên Nhân. Trở thành Thần của cả thảo nguyên.

Nhưng mà, Câu Hồn sứ giả trước kia chưa bao giờ bất lợi thế mà lại mất đi hiệu lực khi ở trước mặt Cố Dương rồi.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Át chủ bài lớn nhất của hắn đều không thể giết chết được tiểu tử kia, nhất thời không khỏi tâm thần rối loạn.

“Mau giết chết hắn đi.”

Đại Tát Mãn lo lắng thúc giục Sinh Tử Bạc, kêu Câu Hồn sứ giả tiếp tục ra tay.

Theo tiên nguyên của hắn không ngừng rót vào, cái tên “Cố Dương” trên không trung càng lúc càng sáng rộng, đột nhiên tên này giống như bọt biển vỡ tan ra.

“Này ——”

Biến cố này khiến cho hắn hơi bất ngờ không kịp đề phòng, trước đây chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Đột nhiên Đại Tát Mãn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Câu Hồn sứ giả xoay người lại đang nhìn về phía hắn.

Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm cực kỳ không ổn, dọc theo sống lưng phát lạnh.

“Không ——”

Xiềng xích màu đen của Câu Hồn sứ giả đã đánh xuống, bắt giữ một hồn phách, xoay người một cái, biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ còn lại thân thể của Đại Tát Mãn lưu lại đó, triệt để mất đi sức sống.



Biến cố bất ngờ này ngoài dự đoán của mọi người.

Không chỉ có “Hán vương” và Tử Vi đạo nhân có mặt ở đây nhìn xem trợn tròn há hốc mồm, còn có viện trưởng, đám người Vũ Nhị Cao Phàm ở trong Thần Đô đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong Hồng Lâu.

“Hả, hắn không chết?”

Tiểu nữ hài âm thầm mở to mắt, vừa nhìn không khỏi trừng lớn mắt lên, giật mình nói.

Mới vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy được xiềng xích của Câu Hồn sứ giả đã đánh xuống đầu hắn, hắn lại hoàn hảo không sứt mẻ gì. Ngược lại lão già người không ra người, quỷ không ra quỷ kia thì không biết đã chết như thế nào rồi.

“Lão sư, có chuyện gì vậy?”

Nam tử áo trắng nói, “Ngươi đã quên rồi sao, hắn không phải là người của thế giới này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận