Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 393: Nhanh nhanh, chạy mau (2)

Chương 393: Nhanh nhanh, chạy mau (2)

Nhưng mà thần khí này cũng có hạn chế khi sử dụng, ví dụ như mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần gì đó.

Vào thời điểm nào đó, thần khí như vậy có thể phát huy tác dụng đặc thù.



Khi giao dịch hoàn thành, Cố Dương cảm thấy hai lạc ấn trong nguyên thần kia đồng thời bùng cháy lên, một sức mạnh kỳ dị tràn vào.

Chỉ thấy ấn ký kia nơi mi tâm của nữ tử Tinh Linh tên Y Phù kia lóe lên, bắn ra một tia sáng, rót vào mi tâm của hắn.

Một lát sau, mi tâm của hắn xuất hiện thêm một ấn ký hình tròn nhàn nhạt.

Mà ấn ký nơi mi tâm của Y Phù vốn có màu xanh nhạt lại biến thành màu đỏ thẫm.

Đồng thời trong đầu Cố Dương ầm ầm nổ vang, trong nguyên thần dường như xuất hiện thêm cái gì đó.

Hắn nhìn thiếu nữ tràn đầy phong tình quốc gia khác, dáng người yểu điệu, làn da non mịn, trắng đến chói mắt trước mặt, lúc này đang cúi thấp đầu đứng ở đó.

Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia hiểu ra, tất cả mọi thứ của nàng đều bị mình nắm trong tay, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là đã có thể cướp đoạt tính mạng của nàng, hoặc khiến cho nàng sống không bằng chết.

Đây là khế ước chủ tớ sao?

Bá đạo thật!

Cố Dương hơi khiếp sợ.

Người của Tây Đê đại lục đúng là biết hưởng thụ, còn phát triển ra một pháp thuật như vậy.

Hắn đột nhiên thay đổi ý định, một Tinh Linh xinh đẹp mà sinh tử hoàn toàn do hắn khống chế đi theo bên người luôn có thể phát huy công dụng.

Từ chỗ của nàng, hắn cũng có thể biết được nhiều chuyện về Tây Đê đại lục hơn.

Hắn cũng không quên tiên cung sắp giáng xuống thế gian này, đến lúc đó còn có thể trốn đến Tây Đê đại lục.

Chính hai khế ước mới vừa rồi đã cho hắn cảm giác rằng thần linh ở bên kia có thực lực không hề kém, nói không chừng còn có thể chống đỡ được cường giả của tiên cung.

Đúng lúc này, còi báo động trong lòng Cố Dương vang lên, nói: “Đi.”

Hắn cầm lấy ấn tỉ của Ninh vương mới vừa lấy được, nhanh chóng luyện hóa, mở ra một cánh cửa không gian, mang theo các nàng rời khỏi thế giới này.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở chỗ mấy người mới vừa đứng, nhìn vị trí mà đám người Cố Dương biến mất, lẩm bẩm một câu: “Hạ đế?”

Một lát sau hắn đã rời đi.

Tất cả quay trở lại bình thường, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.



……

Ninh châu, Côn sơn.

Ba bóng người xuất hiện ở ngoài sơn trang.

Một con chim xanh nho nhỏ đứng trên bờ vai nữ nhân ở giữa, dùng giọng nói sắc bén nói: “Khí tức của chủ nhân biến mất ở chỗ kia.”

Ba người này là Hi Hoàng, Tô Thanh Chỉ và thuật sĩ Lỵ Lỵ đến từ Tây Đê đại lục.

Trước đó không lâu, các nàng đã rời khỏi bí cảnh ở Thiên Trụ sơn, việc làm đầu tiên chính là tìm kiếm tung tích của Cố Dương.

Chim xanh nhỏ từng ngâm Nguyệt Hoa trì trong bí cảnh, thực lực khôi phục lại một chút, có thể truy lùng theo khí tức của Cố Dương, đuổi thẳng tới nơi đây.

Vẻ mặt Hi Hoàng hơi sa sầm: “Bên trong có một vị cường giả vô cùng đáng sợ.”

Cảnh giới hiện giờ của nàng đã khôi phục đến Pháp Lực cảnh, nhưng vẫn còn chưa tới thời kỳ mạnh nhất, hiện giờ là Pháp Lực nhị trọng.

Tô Thanh Chỉ nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng, lo lắng nói: “Có phải hắn đã xảy ra chuyện rồi không?”

Lỵ Lỵ mặc bộ áo bào đen siết chặt nắm tay, dùng tiếng Đại Chu vẫn hơi ngọng nghịu nói từng chữ: “Sẽ, không, có, chuyện, gì!”

Chim xanh kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, ở thế giới này không có ai có thể giết được chủ nhân cả!”

“Đi mau.”

Đột nhiên, Hi Hoàng biến sắc, đang định mang theo hai nữ nhân bên cạnh chạy trốn.

Trong giây lát, một luồng áp lực đáng sợ bao phủ xuống, đè ép nàng ngã xuống đất, trong lúc nhất thời lại khó có thể nhúc nhích được.

Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ ở bên cạnh cũng không chịu nổi, hoàn toàn không thể động đậy.

Hai nàng cũng đều đã đột phá đến Thần Thông cảnh.

Một người cầm thần binh tuyệt thế trong tay, một người khác đã thức tỉnh rất nhiều pháp thuật kỳ dị.

Nhưng ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì không hề có bất cứ tác dụng gì cả.

“Nhanh nhanh, chạy mau!”

Chỉ có chim xanh nhỏ không đếm xỉa gì đến pháp lực này, vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt đã chui vào trong tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.

Một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống, trong tay cầm một thanh trường thương màu đen, giống như một chiến thần, khiến cho người ta có một cảm giác áp bức khổng lồ.

Hắn nhìn chằm chằm nơi con chim xanh biến mất, trong mắt lóe lên chút kiêng kỵ.

Chim xanh kia không đếm xỉa gì đến lồng giam pháp lực của hắn, nói đi là đi, còn có thể trốn thoát được cây thương của hắn, chắc chắn không phải là một con chim bình thường.

Người đến đây chính là Tào Côn Bằng, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào ba nữ nhân, lạnh lùng nói: “Các ngươi thật to gan! Nói, là ai phái các ngươi đến đây?”

Sắc mặt của ba nữ nhân đều hơi trắng bệch, nhưng đều không nói một lời, không ai mở miệng.

Lúc này, thị nữ Như Cầm của Tào Côn Bằng cũng đi ra, nhìn thấy ba nữ nhân ở đây, nói: “Nàng chính là Tô Thanh chỉ, là nữ nhân của Cố Dương.”

“Ha ha ha…”

Tào Côn Bằng cười to vài tiếng, ánh mắt lại trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Nữ nhân của Cố Dương sao? Vậy thì tốt quá.”

Quả thật Tào Côn Bằng hận Cố Dương đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lóc da lóc thịt hắn.

Hắn vì tiến vào Vạn Tượng động thiên mà hao tốn bao nhiêu công sức!

Nữ nhân kia lại nhất định không chịu dùng Hư Không tiên đằng dẫn hắn vào Vạn Tượng động thiên, hắn chỉ có thể giết nàng.

Ai ngờ Hư Không tiên đằng kia vẫn giữ linh tính, vốn không cách nào ép nó nhận chủ được, chỉ nhận huyết mạch của nữ nhân kia.

Nhưng mà nữ nhi kia trời sinh phản nghịch, mọi chuyện đều làm trái với ý của hắn, không có sự phối hợp của nàng, hắn không cách nào ép buộc nàng tu luyện.

Muốn dùng Hư Không tiên đằng để tiến vào Vạn Tượng động thiên thì ít nhất phải có tu vi Thần Thông cảnh.

Cho dù hắn là Thương Thánh đi chăng nữa thì cũng không cách nào ép một người không đồng ý tu luyện trực tiếp có được tu vi Thần Thông cảnh.

Hắn chỉ có thể chờ, mặc kệ nàng bước chân vào giang hồ, gặp rắc rối khắp nơi, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được tầm quan trọng của thực lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận