Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 417: Di phủ Thượng Cổ (2)

Chương 417: Di phủ Thượng Cổ (2)

Mộc Hoang đạo nhân và Mộ Dung cách đó không xa đều nhìn trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chưa từng thấy có ai có thể giết quỷ vật nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Quỷ vật lúc này cực kỳ khó giết, không có điểm yếu nổi trội, chỉ có thể dùng pháp lực dần dần diệt chúng nó.

Người như bọn họ, cho dù là quỷ vật cấp Kim Đan kỳ cũng phải hao tổn pháp lực rất lớn.

Chính bởi vì như thế, nếu không phải bất đắc dĩ thì bọn họ đều sẽ không tùy tiện ra tay.

Khi đã ra tay, ô nhiễm sẽ nghiêm trọng thêm một phần, ai gánh vác được chứ?

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao tu sĩ nhân loại liên tiếp bại lui, gần như bị diệt sạch.

Không, không phải chưa từng thấy.

Mộ Dung nhớ tới thời điểm lúc mặt trời rơi xuống năm đó, tiền bối cao nhân đó cũng giết quỷ vật cũng gọn gàng linh hoạt như vậy, nhưng mà cùng với việc những cường giả này mất đi, người kéo dài hơi tàn lưu lại này không còn có năng lực như thế nữa.

Nhưng mà kẻ này chẳng qua chỉ là Kim Đan hậu kỳ, vì sao pháp lực lại cường đại đến thế, không hề kém hơn Nguyên Anh kỳ.

Cho dù là ở lúc trước khi mặt trời rơi xuống cũng hiếm có nhân vật như vậy.

Đang nghĩ, chỉ thấy người kia lại vung hai đao giết chết hai con quỷ vật Kim Đan kỳ, gần như dùng thêm hai đao so với quỷ vật Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Tình hình như thế lại khiến cho hắn dâng trào nhiệt huyết.

Rất thoải mái!

Đã nhiều năm như vậy, nhân loại dưới bức bách của quỷ vật chỉ có thể từng bước một lui lại phía sau, mất đi phần lớn địa bàn.

Rất nhiều khi quỷ vật đến đánh, lựa chọn của cấp cao lại là không đánh mà lui.

Hiện giờ gần như đến tình trạng lui cũng không thể lui rồi.

Thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh tượng vài con quỷ vật Kim Đan kỳ có thể dọa lui một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Mộ Dung đã từng lui lại rất nhiều lần khi ở trước mặt quỷ vật rồi.

Hắn vốn cho rằng trái tim của mình đã chết lặng, cho tới giờ khắc này, nhìn thấy người trẻ tuổi kia dùng sức của mình giết mười mấy con quỷ vật đến vỡ vụn, trong lồng ngực hắn lại hơi nóng hổi.

Nóng hổi qua đi, trong lòng hắn lại hơi bi ai.

Chiến đấu như vậy đương nhiên sảng khoái, nhưng mà đợi đến khi người kia hao hết pháp lực rồi, lúc cần hồi phục chỉ có thể hít thở nguyên khí trời đất, đến lúc đó sẽ bị ô nhiễm.

Cho dù thiên phú của người kia xuất chúng đến cỡ nào, sau khi bị ô nhiễm rồi cũng sẽ trở thành giống như bọn họ, người không ra người quỷ không ra quỷ, con đường tu đạo cắt đứt.

Đang nghĩ ngợi, người kia đã gọn gàng linh hoạt giết sạch vài chục con quỷ vật rồi.

Quả nhiên như hắn dự đoán, pháp lực của người kia đã tiêu hao quá lớn.

“Ra tay!”

Người kia lại không định dừng tay, lại giơ đao trong tay lên, vận pháp lực cuối cùng lên, chém về phía quỷ vật cấp Nguyên Anh kỳ cuối cùng kia.

Cho dù là Mộc Hoang đạo nhân hay là Mộ Dung, có thể đến cảnh giới hiện giờ, hai người đều không thiếu năng lực chiến đấu.

Hai người ngầm hiểu, gần như đồng thời tung ra thủ đoạn cuối cùng.

Chỉ thấy thanh Sương Hoa kiếm này chia ra làm ba, đâm trúng quỷ vật kia, một luồng hàn khí có thể đóng băng không khí lại ào ra. Quỷ vật giống như bị đông cứng, động tác bị khựng lại trong nháy mắt.

Cùng lúc đó, cái thước khổng lồ kia giáng xuống, đánh lên trên đầu quỷ vật, đè bẹp nó xuống, bất cứ lúc nào đều có khả năng nổ tung.

Ngay sau đó Phượng Vũ đao của Cố Dương lao đến, trên Phượng Vũ đao đang dấy lên ngọn lửa hừng hực, mạnh mẽ chém lên trên người quỷ vật.

Khuôn mặt oán độc của quỷ vật trở nên vặn vẹo, miệng phát ra tiếng thét chói tai không rõ ý nghĩa.

Dưới âm thanh xung kích này, trước mắt ba người ở đây đều tối đen, nguyên thần khẽ rung chuyển.

Rầm!

Ở dưới Phượng Hoàng chân hỏa, cái đầu khổng lồ kia không ngừng thu nhỏ lại, một lát sau đã biến thành cỡ lớn nhỏ như cái đầu bình thường, vẻ oán độc ở trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa.

Rõ ràng gương mặt hắn giống với “Mộc Hoang lão nhân” như đúc.

Cố Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt này đã biết suy đoán của mình không sai. Con quỷ vật này quả nhiên là nguyên thần của b thi thể tự xưng là Mộc Hoang đạo nhân kia biến thành.

[Nhận được một trăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là chín trăm mười lăm điểm.]

Nói cách khác, con quỷ vật cấp Bất Lậu cảnh này tương đương với một vị cường giả cấp Bất Lậu cảnh.

Cố Dương thầm nghĩ, hơi ngây ngất, cách nạp giá trị như vậy thật sự quá sung sướng.

Đột nhiên, hắn cảm nhận có nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thanh Sương Hoa kiếm đã lơ lửng ở trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ vào hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.

Hắn nhìn “Mộc Hoang đạo nhân” đã nửa người biến thành quái vật, hỏi: “Mộc Hoang đạo hữu, ngươi có ý gì hả?”

Hai mắt “Mộc Hoang đạo nhân” hơi đỏ bừng, kích động nói: “Mang ta rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên, về Đại Chu, ta sẽ không giết ngươi.

Cố Dương nói: “Hóa ra ngươi thật sự là La Khôn!”

“Hóa ra ngươi thật sự là La Khôn?”

Nghe thấy cái tên này, trong mắt “Mộc Hoang đạo nhân” lóe lên vẻ mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm: “La Khôn? Ta là La Khôn? Không, ta tên Mộc Hoang đạo nhân…”

Đột nhiên hắn ôm lấy đầu mình, thống khổ nói: “Ta rốt cuộc là ai?”

Hắn vừa nói xong, trong cơ thể không ngừng tản mát ra hắc khí, mặt bên quái vật bắt đầu vặn vẹo, mọc thêm từng tầng vảy màu đen.

Mộ Dung ở bên cạnh thấy thế vội vàng kéo giãn khoảng cách.

Hắn hiển nhiên đã ở đến bờ vực không khống chế được, bất cứ lúc nào đều có thể biến thành quái vật.

Ở thế giới này, một khi không khống chế được, có khả năng xuất hiện hai loại biến hóa.

Một là dị biến trên thân thể, cả người biến thành quái vật.

Một loại khác là dị biến trên nguyên thần, trực tiếp chuyển hóa thành quỷ vật.

Lúc tu sĩ có cảnh giới khá cao không khống chế được thì thường thường cùng lúc xuất hiện hai loại biến hóa.

Cường giả cấp Nguyên Anh kỳ giống như Mộc Hoang đạo nhân này, một khi không khống chế được, biến hóa thành quái vật và quỷ vật đều cực kỳ đáng sợ, khó có thể đối phó.

Lúc thấy Mộc Hoang đạo nhân sắp không kiểm soát được, đột nhiên một đạo phù trên đỉnh đầu hắn bốc cháy hừng hực, lại đè ép hắc khí trong cơ thể hắn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận