Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 273: Luyện Thần Thiên (2)

Chương 273: Luyện Thần Thiên (2)

Chỉ cần không ngừng mô phỏng, cuối cùng có một ngày nhất định có thể luyện “Luyện Thần Thiên” đến tầng thứ chín.

Lần mô phỏng này, “Luyện Thần Thiên” của Cố Dương đã tu luyện đến tầng thứ nhất.

Mà “Thần Hoàng Quyết” của hắn còn cách tầng thứ sáu, ngưng tụ thành Nguyên Anh đã không còn xa.

Còn bốn môn khác, tiến độ của “Thần Viên Quyết”, “Thần Hổ Quyết” và “Thần Quy Quyết” đều là tầng thứ tư, chỉ có “Thần Long Quyết” mới vừa tu luyện vẫn chỉ là tầng thứ nhất.

“Lại một lần nữa!”

Cố Dương lại mở máy mô phỏng ra một lần nữa.

Hắn tiến hành chín lần mô phỏng liền một mạch.

Lần này, hắn không kích động giống như lần trước, để lại mười điểm năng lượng dùng vào lúc khẩn cấp.

Chín lần mô phỏng, hắn thu hoạch cực kỳ lớn.

Tu vi gần đến Kim Thân tam trọng đỉnh phong.

“Thần Viên Quyết”,”Thần Hổ Quyết” và “Thần Quy Quyết” đều đột phá đến tầng thứ năm, còn “Thần Long Quyết” đến tầng thứ ba.

Ngoài ra còn có “Luyện Thần Thiên” đã đột phá đến tầng thứ tư.

Vậy có nghĩa là cường độ nguyên thần của hắn đã mạnh hơn ban đầu gấp bốn lần.

“Ta quá mạnh!”

Cố Dương cảm nhận được sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có trong cơ thể, cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều.

Bên kia, La Ngọc Long ngồi ở đó, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt dại ra.

Mười lần!

Suốt tận mười lần!

Hắn còn là người sao?

Không biết qua bao lâu.

Cốc cốc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói truyền đến: “Tổ gia gia, Thiên Thành cầu kiến.”

Lúc này, La Ngọc Long mới như tỉnh lại từ trong mộng, mở miệng nói: “Vào đi.”

“Mới vừa nhận được tin tình báo mới nhất từ Thần Đô, về Cố…”

“Câm miệng.”

La Ngọc Long thấy hắn định nhắc tới cái tên kia, hoảng sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, nghiêm khắc quát dừng lại.

La Thiên Thành lắp bắp kinh hãi: “Tổ gia gia?”

“Lấy ra.”

La Ngọc Long cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, nhưng không định giải thích gì, lấy phần tình báo kia tới rồi đuổi người đi ra ngoài.

Hắn mở giấy ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết: “Hành thích vua trong hoàng cung, nghi ngờ cấu kết với hoàng hậu”.

Hắn nheo mắt.

Hành thích vua, còn ở trong hoàng cung!

Đây là chuyện mà Vũ Đại năm đó cũng không làm được.

Đáng sợ.

Trong lòng hắn sinh ra đề phòng sâu sắc từ tận đáy lòng với nam nhân có tu vi ở dưới mình kia.

Thấm thoắt đã đến tối.

Cố Dương còn đang tĩnh tọa để quen thuộc với tu vi tăng lên.

Đột nhiên, hắn mở to mắt.

Hi Hoàng đã trở lại!

Chỉ thấy nàng đẩy cửa đi vào, nhưng toàn thân đã khác biệt, không còn ốm yếu giống như trước.

Lúc này, toàn thân nàng tản ra sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Nhưng mà trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt.

Cố Dương thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Hốc mắt Hi Hoàng không khỏi đỏ lên: “Là di vật mẫu thân để lại cho ta, một giọt tinh huyết ngươi giao cho mẫu thân.”

Hóa ra là như vậy.

Cố Dương không định tiếp tục đề tài này, bèn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai còn có việc phải làm.”

Sáng sớm hôm sau, Cố Dương và Hi Hoàng rời khỏi Ngọc La sơn trang, đi tới Thiên Phương sơn.

Thiên Phương sơn ở ngay ngoài trăm dặm, hai người bay qua, chẳng mấy chốc đã đến rồi.

Hi Hoàng dẫn đường, đi đến trong một sơn cốc trong núi, nói: “Chính là ở trong này.”

Cố Dương lấy ra hai tấm phù, giao một tấm cho nàng, dặn dò: “Thế giới động thiên này vô cùng nguy hiểm, một lát nữa cho dù thấy cái gì cũng đừng tùy tiện công kích.”

Hi Hoàng thấy hắn nói nghiêm túc nên vội vàng gật đầu.

Cố Dương lấy mặt dây chuyền kia ra, một tay nắm lấy nàng, rót chân nguyên vào trong đó.

Một sức mạnh vô hình bộc phát ra từ trong mặt dây chuyền, kéo hắn vào trong một không gian.

Hai người đột nhiên biến mất.

Hoàng Tuyền động thiên!

Cách Mộc Hoang thành hơn một trăm dặm, ngoài Hắc Minh cốc.

Bầu trời mù mịt khiến toàn bộ khe núi phủ kín vẻ âm u.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, giống như tử vực.

Một nam tử mặc áo bào màu tro đang nằm sấp trên mặt đất, di chuyển từng chút một về phía trước.

Hắn vô cùng cẩn thận, chỉ sợ gây ra tiếng động gì.

Đột nhiên, một trận gió thổi qua, lạnh lẽo tận xương, khi lướt qua khe núi vang lên âm thanh u u, nghe cực kỳ nổi da gà.

Nam tử nằm gục ở đó, không dám cử động chút nào, trên trán đổ mồ hôi to như hạt đậu.

Một lát sau, cuối cùng tiếng gió u u kia cũng ngừng lại.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục di chuyển về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã di chuyển đến trước mặt một gốc thực vật.

“Nguyệt Tâm thảo, mức độ ô nhiễm trung đẳng!”

Trong mắt hắn lóe lên vẻ kích động.

Một gốc Nguyệt Tâm thảo này, mang đến Bách Thảo đường, ít nhất có thể đổi được mười viên linh thạch hạ phẩm.

Quả nhiên chỉ có nơi như Hắc Minh cốc mới có linh thực quý giá như thế.

Rừng cây trong phạm vi một trăm dặm ở Mộc Hoang thành đã sớm bị người đào rỗng rồi.

Có mười viên linh thạch hạ phẩm, hắn đã có thể gom đủ nguyên liệu, thử vẽ linh phù.

Một khi thành công chế tạo linh phù thì có thể dựa vào việc bán phù mà sống, không cần chạy tới nơi hoang dã, lấy mạng để mạo hiểm.

Nam tử này tên là Ngụy Hổ, là cư dân trong Mộc Hoang thành, tu vi Luyện Khí bát trọng.

Phụ thân hắn là chế phù sư có chút danh tiếng, một năm trước khi ra khỏi thành tìm kiếm một loại nguyên liệu nào đó, kết quả một đi không trở lại.

Sau khi phụ thân mất tích, hắn là trưởng tử trong nhà, chỉ có thể gánh vác trọng trách trong nhà.

“Phải nắm chắc thời gian.”

Ngụy Hổ sờ ngụy trang phù trong lòng, nhiều nhất còn có thể duy trì bốn năm canh giờ, trước đó hắn phải trở lại trong thành, nếu không chắc chắn phải chết.

Hắn lấy một cái cuốc nhỏ ra, cẩn thận cuốc đất.

Hắn đào rất chậm, cố gắng không tổn thương đến phần rễ phía dưới.

Bộ rễ của Nguyệt Tâm thảo càng hoàn thiện thì càng đáng giá.

Qua trọn vẹn nửa giờ, hắn cuối cùng đã đào hoàn chỉnh được cây Nguyệt Tâm thảo kia lên.

Ngụy Hổ lấy một cái hòm bằng gỗ ra, cất Nguyệt Tâm thảo vào trong đó, ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cứng đờ lại.

Chỉ thấy ở ngay phía trước có một cái đầu đang lơ lửng trên không trung, thong thả bay tới.

Cái đầu chậm rãi xoay tròn, ngoài mặt là một khuôn mặt đang khóc lóc.

“Kim Đan cấp!”

Ngụy Hổ thấy cái đầu kia lớn chừng cái chậu rửa mặt, trong đầu ong lên.

Trong thoáng chốc chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận