Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 453: Trời không dung thứ

Chương 453: Trời không dung thứ

Khi Chung Tử Lâm bị tập kích, hắn vừa vặn đi ra ngoài, lúc phát hiện không đúng lập tức mặc áo choàng này vào, lặng lẽ lẻn tới.

Hắn vốn định trợ giúp sư phụ một tay, nhưng nhìn thấy kẻ địch có khoảng mười người, tất cả đều có tu vi Thần Thông cảnh, một người trong đó còn có tu vi giống với sư phụ, đều là cường giả Truyền Kỳ. Nào còn dám ra tay nữa.

Cứ như vậy, hắn trơ mắt nhìn sư phụ Chung Tử Lâm bị đối phương bắt giữ.

Hắn cực kì sốt ruột, bám theo dọc đường đến đây định cứu sư phụ, nhưng luôn không tìm được cơ hội.

Suốt dọc đường, Chung Ngạn Hành lại không bị người của U Minh tông phát hiện.

Lúc này xem ra đã đến hang ổ của bọn chúng.

Chung Ngạn Hành lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức xông lên cứu sư phụ ra.

Đang nghĩ, đột nhiên có một luồng khói đen nhẹ nhàng bay tới, dính lên trên Ẩn Thần đấu bồng.

Xẹt một tiếng vang lên, thần khí này giống như bị ăn mòn, màu sắc đều thay đổi, lực ẩn thân lập tức bị phá hư.

Không xong!

Chung Ngạn Hành chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người trước mặt đã quay đầu lại. Nhất thời tay chân lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, giờ xong rồi!

Những người này có thực lực mạnh mẽ, pháp lực cực kỳ quỷ dị, kể cả cường giả Truyền Kỳ như sư phụ đều bị bắt giữ huống hồ là hắn?



“Hả?”

Người phát hiện ra dị thường đầu tiên chính là Thẩm Lập có tu vi cao nhất, hắn quay đầu nhìn lại thấy được phía sau lại nhiều thêm một người, có tu vi Kim Thân cảnh

Bên cạnh, một vị sư đệ kinh dị nói, “Sao lại thêm một người?”

“Một tiểu tử Kim Thân cảnh đột nhiên xuất hiện, chúng ta lại không hề phát hiện.”

“Áo choàng trên người hắn hơi cổ quái, chỉ sợ là một pháp bảo.”



Tên sư đệ có tu vi thấp nhất trong đó xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn nói, “Đại sư huynh, giao hắn cho ta đi.”

Thẩm Lập nói, “Đừng làm hỏng áo choàng đó.”

Hắn cũng nhìn ra được sự bất phàm của áo choàng đó, dặn dò.

“Vâng, sư huynh.”

Tên sư đệ kia bay ra, nhe răng cười nói, “Tiểu tử, ngoan ngoãn trở thành sát thi của ta đi.”

Đúng lúc này, một đường đao ý từ trên trời giáng xuống, chém lên trên kẻ này, phân hắn thành hai nửa từ giữa.

Sau đó phừng một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ thắm từ miệng vết thương dấy lên, trong nháy mắt đã thiêu hắn thành tro tàn.

Biến cố này ngoài dự đoán của mọi người.

“Tiểu sư đệ…”

Cả đám U Minh tông kinh sợ đan xen.

Thật ra ở trong U Minh tông không hề hài hòa, tranh đấu gay gắt luôn không thiếu được. Nhưng khi nhìn thấy đồng môn bị giết đều có một cảm giác cùng chung mối thù.



“Sống sót rồi?”

Trong tay Chung Ngạn Hành cầm một thần khí khác, đang chuẩn bị liều lĩnh đánh cược thì nhìn thấy kẻ địch đã bị đốt thành tro tàn, thật sự vừa mừng vừa sợ.

Ngay sau đó có một giọng nói hơi quen tai vang lên bên tai hắn, “Sao ngươi lại ở đây?”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một bóng dáng quen thuộc, quả thật giống như gặp được cứu tinh, mừng như điên nói, “Cố tiền bối, sư phụ bị bọn chúng bắt, mau cứu hắn.”

Người đột nhiên xuất hiện cứu hắn một mạng này không phải ai khác, chính là Cố Dương đã từng gặp ở Đông hải.

Đây là cường giả Siêu Cấp có hai con ma thú siêu giai, có thể chém giết Truyền Kỳ.

Thật đúng là cứu tinh trời giáng!

Có hắn ở đây, nhất định có thể cứu được sư phụ.

Vừa nghĩ đã có thể biết được kích động trong lòng Chung Ngạn Hành.



“Chung huynh?”

Cố Dương vừa vặn đuổi tới, thấy Chung Ngạn Hành gặp nạn, mới ra tay cứu giúp, lại không nghĩ rằng kể cả Chung Tử Lâm cũng bị bắt giữ rồi, cảm thấy tương đối ngoài ý muốn.

Ngày đó trận chiến giữa hắn và Thẩm Vận ở trên biển lớn, Chung Tử Lâm đã từng ra tay hỗ trợ. Thực lực của người này tuyệt đối không yếu, còn mạnh hơn nhiều so với Xích Nhật tên yếu đuối dựa vào ngoại lực tăng lên này.

U Minh tông lại có thể bắt được một cường giả Bất Lậu cảnh, thật sự ngoài dự đoán của hắn.

Cố Dương đã từng gặp người của U Minh tông vài lần, đều miểu sát, cho hắn cảm giác thật yếu.

Cho nên tạo thành ấn tượng thanh danh của U Minh tông rất lớn, nhưng thực lực bình thường.

Hiện giờ xem ra trong U Minh tông cũng có cao thủ.

Có thể bắt giữ một vị cường giả Bất Lậu cảnh, thực lực như vậy đủ để cho hắn coi trọng hơn một chút rồi.

Cố Dương nhìn về phía đám người U Minh tông kia, bên trong chỉ có sáu nhân loại, còn lại đều là sát thi.

Người có thực lực mạnh nhất là một gã đầu trọc, có tu vi Bất Lậu cảnh, vừa rồi nghe bọn chúng nói chuyện, tên này là đại sư huynh. Hiển nhiên không phải là một trong hai vị tông chủ kia.

Nói cách khác U Minh tông có ba vị Bất Lậu cảnh.

Môn phái này có thể uy áp thiên hạ mười mấy năm, đúng là có nguyên nhân của nó.

...

“Cố Dương!”

Thẩm Lập nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, rặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, sát ý trong mắt giống như thành thực chất.

U Minh tông có tam đại đệ tử, ba người này đều là cô nhi, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình như thủ túc.

Sau này bọn họ gặp được nhân duyên, được hai vị kia của U Minh tông thu làm đệ tử, ba người cũng theo đó bước lên trên con đường tu hành.

Mấy tháng trước, tam sư đệ Đinh Phi phụng mệnh sư phụ đuổi giết Cố Dương, sau đó bị giết rồi.

Đinh Phi còn thân hơn cả thân huynh đệ của Thẩm Lập hắn, lúc đó hắn đã thề muốn bầm thây vạn đoạn Cố Dương.

Nếu không phải hai vị sư tôn đang đến cửa ải tu luyện khẩn cấp, hắn đã sớm đi ra ngoài báo thù cho huynh đệ rồi.

Vừa kéo dài đã kéo mấy tháng.

Khi hai vị sư tôn tu luyện xong, hắn cũng nhận được chỗ tốt vĩ đại, một lần đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Đợi đến khi hắn chuẩn bị rời khỏi Tử Hồn cốc, tìm người báo thù thì nhận được tin tức, kẻ thù kia lại giết được Thẩm Vận.

Thẩm Vận kia là cường giả Bất Lậu cảnh danh tiếng đã sống một ngàn năm, Cố Dương có thể làm thịt hắn, có thể thấy được thực lực mạnh mẽ này.

Thẩm Lập không bị thù hận làm choáng váng đầu óc, nhất thời áp chế tâm tư báo thù, ở lại Tử Hồn cốc khổ tu.

Mãi cho đến khi hắn nhận được tin tức nói phát hiện ra một vị cường giả Bất Lậu cảnh xa lạ ở Ngọc châu, hắn đã động lòng.

Nếu như luyện chế cường giả Bất Lậu cảnh này thành sát thi, như vậy đối phó với Cố Dương sẽ nhiều thêm vài phần nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận