Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 257: Nàng thì không được

Chương 257: Nàng thì không được

Khi đang nghĩ, hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc ở dưới đường.

“Hả?”

Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, người kia quay đầu nhìn sang.

Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng người kia nhếch lên ý cười, bước chân không ngừng, nhanh chóng biến mất trong đám người.

Cố Vân Phi chấn động trong lòng: “Là hắn!”

Không ngờ người này lại quay về Thần Đô!

“Vân Phi huynh, sao vậy?” Một người phát hiện ra vẻ mặt hắn không đúng lắm, hỏi.

“Ta nhớ tới trong nhà còn có việc, phải đi về một chuyến, cáo từ.”

Cố Vân Phi đứng dậy vội vã rời đi.

Người nọ trở về Thần Đô là một chuyện lớn, phải về nhà nói cho phụ thân trước, để còn dễ bề lo liệu.

Nam tử kia tên là Phan Thần, là thân thúc thúc của hoàng hậu trước, ngoại thúc công của vài vị hoàng tử.

Hai mươi mấy năm trước, người này đột phá Pháp Lực cảnh rồi rời khỏi Thần Đô, ra ngoài lánh đời tu luyện.

Hiện giờ vào lúc mấu chốt này hắn lại trở về, phá vỡ quy củ cường giả Pháp Lực cảnh không tới Thần Đô, cho dù có mục đích gì thì đều có ý nghĩa rằng Thần Đô sẽ lại dậy sóng.

Có tin tức nói hơn một tháng trước khi trưởng công chúa gặp nạn, hoàng đế kéo theo thân thể bệnh tật cưỡng ép mở đại trận trong hoàng cung này ra, thân thể càng kém hơn.

Vào thời điểm này, Phan Thần trở về Thần Đô, chỉ sợ vội tới làm chỗ dựa cho mấy vị hoàng tử.

Dính dáng đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, dù coi trọng như thế nào cũng đều không quá.

Vị Phan Thần này chính là nhân vật xuất chúng nhất trong hai trăm năm qua của Phan gia. Từng đứng đầu Thiên Kiêu bảng, ba mươi tuổi đã bước vào Thần Thông cảnh.

Chưa đến năm mươi tuổi đã đột phá đến Pháp Lực cảnh.

Tốc độ như vậy đáng được xưng tụng là kỳ tài tuyệt thế, tương lai có hy vọng đến Bất Lậu cảnh.

Nhân vật như vậy, cho dù là ai cũng không cách nào bỏ qua được.



Sau khi trở lại Thần Đô, Phan Thần chưa hề trở về Phan gia, cũng không đi gặp mấy vị hoàng tử mà lập tức đi vào hoàng cung trước.

“Dừng lại!”

Còn chưa đến gần cửa cung, thị vệ đã lạnh lùng quát dừng lại.

Hắn không nói gì, tiện tay lấy ra một tấm lệnh bài.

Sắc mặt mấy tên thị vệ nhất thời thay đổi, xác nhận không sai, lúc này mới cho đi, thậm chí cả đao trên người hắn cũng không lấy xuống.

Phan Thần tiến vào hoàng cung, không bị ảnh hưởng bởi lực trường.

Đó là do tác dụng của tấm lệnh bài kia. Lệnh bài là món pháp khí được ban tặng, sau khi luyện hóa thì có thể dựa vào nó ra vào hoàng cung, sẽ không bị đại trận hạn chế.

Loại lệnh bài này chỉ có thể sử dụng một lần, một khi luyện hóa rồi, chân nguyên của người rót vào trong đó sẽ tự động bị phá hủy.

Phương pháp chế tạo lệnh bài này đã sớm thất truyền.

Tấm lệnh bài này là một tấm cuối cùng trong nội kho, lấy được từ trong bảo khố của tiền triều.

Hoàng đế giao lệnh bài như vậy cho Phan Thần, có thể thấy được tín nhiệm hắn bao nhiêu.

Không bao lâu, Phan Thần đã đến Thái Cực cung, nhìn thấy đương kim hoàng đế, thân thể hắn thoạt nhìn vẫn suy yếu như trước, sắc mặt tái nhợt, nhưng khí sắc lại tốt hơn trước một chút.

Phan Thần vừa liếc mắt đã nhận ra được thân thể của hắn tốt hơn trước, tuy rằng vẫn hơi suy yếu, nhưng không cần nằm tĩnh dưỡng trên giường giống lúc trước.

Hắn nói: “Chúc mừng bệ hạ thân thể hồi phục.”

Trên mặt hoàng đế toát lên vẻ vui mừng: “Ngươi có thể trở về, trẫm yên tâm.”

“Bệ hạ cho gọi ta trở về, không biết có gì phân phó.”

“Trẫm đã lâu không vào triều rồi, lâu đến mức rất nhiều thần tử đều đã quên đi sự tồn tại của trẫm.” Hoàng đế ngồi trên long ỷ, trung khí trông vẫn cực kỳ yếu ớt.

“Ngày mai, ngươi theo trẫm cùng lên triều.”

Phan Thần nhất thời hiểu ra, đáp: “Rõ.”

Mặc dù những năm này hắn vẫn tiềm tu, nhưng thường cách một khoảng thời gian vẫn có thể nhận được tin tức trong gia tộc, cũng hiểu biết một chút đại sự trong triều.

Trước đó, thân thể hoàng đế không tốt, bất đắc dĩ mới giao triều chính cho nữ nhân kia xử lý.

Hiện giờ thân thể hắn đã tốt rồi, thu hồi quyền lực là chuyện đương nhiên.

Vì tránh cho có gì ngoài ý muốn nên mới triệu hắn về.

Sau khi Phan Thần hiểu ra, bèn cáo lui.



Phan Thần rời đi rồi, hoàng đế nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, giống như lẩm bẩm: “Người này thế nào?”

“Tu luyện ‘Thiên Chiếu Thần Công’, pháp lực tinh thuần, vật đại bổ.” Một giọng nói thèm nhỏ dãi vang lên trong đầu hắn.

Hoàng đế lẩm bẩm nói: “Người đó là Pháp Lực cảnh đó, ngươi làm được không?”

“Nếu ngươi muốn không chút sơ sẩy gì, vậy thì xuống tay với chí thân đi. Huyết mạch tương liên, ngươi mới có thể không quan tâm đến chênh lệch cảnh giới, một lần thành công. Nói ví dụ như, vị muội muội kia của ngươi.”

Trong mắt hoàng đế lóe lên giãy giụa: “Không, nàng thì không được.”

“Thế chỉ có thể xuống tay với nhi tử của ngươi thôi…”

Hoàng đế phát ra một tiếng thét thống khổ: “Không…”

Trong cung điện trống rỗng quanh quẩn tiếng thở dốc giống như dã thú.



Thiên Tâm võ quán, Cố Dương ngồi xếp bằng trên giường, không ngừng rót chân nguyên trong cơ thể vào Phượng Vũ đao.

Sau khi giải phong ấn, cuối cùng Phượng Vũ đao cũng đã khôi phục lại vẻ sắc bén của món thần binh tuyệt thế này.

Nhưng mà hắn còn lâu mới phát huy ra được uy lực chân chính của món thần binh này.

Đây là một món pháp bảo, muốn hoàn toàn tế luyện nó thì không thể làm được trong một khoảng thời gian ngắn.

Trước đó, tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, ở Thủy Nguyệt động thiên một tháng, tiến độ còn chưa được một phần mười.

Hiện giờ sau khi đột phá, thực lực của hắn tăng mạnh, tiến độ tế luyện đã nhanh hơn rất nhiều.

Muốn làm ra điều diệu kỳ, trước tiên cần dụng cụ lợi hại.

Vũ khí vô cùng quan trọng, trước khi đại chiến, Cố Dương có thể luyện hóa được chút nào thì luyện hóa chút đó.

Bất tri bất giác, đã qua một ngày một đêm.

Cuối cùng Cố Dương thu hồi chân nguyên, nhìn Phượng Vũ đao trong tay, tiến độ luyện hóa đại khái được ba phần, khi sử dụng chắc hẳn uy lực có thể tăng lên được mấy phần.

“Đã đến lúc rồi.”

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tô nhị tiểu thư.

Hắn tra Phượng Vũ đao vào trong vỏ, đứng lên, đổi trang phục thị vệ, rời khỏi phòng.

Hắn lặng yên không một tiếng động rời khỏi Thiên Tâm võ quán, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận