Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 88: Huyết nhận cừu nhân

Chương 88: Huyết nhận cừu nhân

“Một Kiếm Phá Tan Ngàn Tầng Sóng!”

Liễu Triết học một kiếm này mất năm năm. Mãi cho đến khi hắn đột phá lên nhị phẩm mới có thể nắm được kiếm ý trong đó và có thể sử dụng một chiêu tuyệt học này.

Từ đó về sau, hắn chính thức trở thành truyền nhân y bát của sư tôn.

Năm đó, sư tôn của hắn chỉ bằng một kiếm này đại sát tứ phương, đánh bại tất cả cao thủ trong thiên hạ, cuối cùng bước vào Thần Thông cảnh, trở thành một truyền kỳ.

Sau khi rời khỏi sơn môn, hắn rất hăng hái, lập chí muốn đi theo bước chân của sư tôn, tạo ra một truyền kỳ thuộc về chính mình.

Đáng tiếc, đối thủ đầu tiên mà hắn đụng phải chính là Cố Dương.

Một đao long trời lở đất kia dưới tình huống không thể xảy ra đã đánh trúng điểm yếu nhất trong kiếm thế của hắn.

Đây là điểm yếu mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện ra!

Hàm nghĩa của “Một Kiếm Phá Tan Ngàn Tầng Sóng” chính là tìm ra điểm yếu trong chiêu thức của đối phương và phá vỡ nó.

Hôm nay, hắn lại bị đánh bại bởi phương thức mà hắn am hiểu nhất.

Phụt!

Đao ý xẹt qua cơ thể làm Liễu Triết phun ra một búng máu, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Hắn khó có thể chấp nhận sự thật rằng mình lại bị đánh bại chỉ bằng một đao.

Tiếp theo trong nháy mắt.

Một vòng đao quang đập vào tầm mắt của hắn, sự sợ hãi trước cái chết bao trùm lấy hắn.

Đột nhiên, hai ngón tay trắng nõn thon dài từ bên cạnh duỗi ra, nắm chặt lấy lưỡi đao khiến nó không thể tiến thêm một tấc.

Liễu Triết vừa mới bước ra khỏi quỷ môn quan, trái tim đập loạn xạ, vô cùng sợ hãi.

Thiếu một chút nữa là hắn đã chết rồi.

Hắn ho ra một búng máu, suy yếu nói: “Đa… Đa tạ sư tỷ…”

Trong tình huống khẩn cấp trước mắt, chính nhị sư tỷ của hắn đã cứu hắn một mạng.



Sau khi Cố Dương dùng một đao đánh bại Liễu Triết, hắn ra tay không chút lưu tình, vung một đao tiếp theo đâm thẳng về phía đầu của Liễu Triết.

Cho đến khi có hai ngón tay kẹp chặt Phượng Vũ đao, một người xuất hiện từ hư vô, bắt lấy một đao kia của hắn bằng tay không.

Chân nguyên của hắn giống như trâu đất xuống biển, Phượng Vũ đao đánh đâu thắng đó bị hai ngón tay trắng nõn mỏng manh kẹp chặt khiến nó không nhúc nhích được tý nào.

Nhất phẩm!

Hơn nữa, còn không phải là nhất phẩm bình thường.

Cố Dương tự biết mình đụng phải một cường giả vô cùng đáng sợ, không chút do dự buông Phượng Vũ đao ra. Hắn nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.

Người dùng tay không tiếp được một đao tất sát này của hắn là một nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, nơi mi tâm có một nốt ruồi đỏ, toàn thân lộ ra loại khí tức lười biếng chỉ có ở những nữ tử trưởng thành.

Cặp môi đỏ của nàng khẽ mở, giọng nói có chút khàn khàn: “Đao pháp tuy luyện tốt, nhưng sát tâm lại khá nặng.” Nói xong, nàng tiện tay cầm lấy Phượng Vũ đao, không có ý định trả lại.

Cố Dương giật mí mắt, thanh Phượng Vũ đao này có giá trị hai mươi vạn.

Hắn trầm giọng nói: “Cô nương xưng hô thế nào?”

Nữ tử nhìn hắn một lúc, có chút thích thú nói: “Thế nào, ngươi không phục, muốn sau này lấy lại danh dự sao?”

Cố Dương vô cùng thỏa đáng nói: “Ta chỉ muốn biết trận chiến vừa rồi là như thế nào? Hay là cô nương có ý định ỷ lớn hiếp nhỏ?”

“Ha ha, bổn cô nương ta làm việc chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác. Thậm chí nếu ta có giết ngươi, vậy thì sao?” Nói xong, trong mắt nữ tử hiện lên khí tức nguy hiểm.

Lần này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều tỏ vẻ giống như gặp phải một đối thủ đáng sợ.

Đó là do võ giả cảm ứng được uy hiếp theo bản năng.

Cố Dương vẫn bất động, lạnh nhạt nói: “Nếu cô nương muốn giết ta thì vừa rồi đã động thủ. Nếu như ta đoán không sai, ngươi muốn ta làm đá mài đao cho hắn.”

Hắn rất bình tĩnh, phần bình tĩnh này đến từ hệ thống.

Cho tới bây giờ, hắn đều làm việc dựa theo lần mô phỏng trước.

Điều này có nghĩa là, trong mô phỏng, đương nhiên hắn cũng gặp phải nữ tử này, kết quả nàng cũng không giết hắn.

Cho nên, trong hiện thực, nàng cũng sẽ không động thủ giết người.

Trong mắt nữ tử hiện lên một đạo dị sắc, khóe miệng nở nụ cười, có một loại mị hoặc kỳ lạ: “Ngươi can đảm đấy. Cố Dương đúng không, ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Nếu muốn lấy lại đao của ngươi thì tới Đông Hải tìm ta. Nhớ kỹ, tên của ta là Lan Xu.”

Nói xong, nàng ngay lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Thậm chí Cố Dương còn không thấy rõ thân pháp của nàng.

Cuối cùng thì hắn cũng biết khoảng cách giữa mình và cường giả nhất phẩm đứng đầu lớn như thế nào.

Nhưng mà rõ ràng nàng đã lấy mất đao của hắn.

Hắn sẽ nhớ kỹ chuyện này.

Đúng lúc này, một bóng người ôm lấy Liễu Triết trên mặt đất, xoay người bỏ chạy. Người đó chính là Liễu Trừng thấy tình thế không ổn, tranh thủ thời gian chạy trốn.

“Muốn chạy?”

Cố Dương cười lạnh một tiếng, chớp mắt một cái đã đuổi theo phía sau Liễu Trừng.

“Triết Nhi, chạy mau.”

Liễu Trừng nghe thấy tiếng xé gió ở sau lưng, biết mình trốn không thoát nên ném Liễu Triết đang ở trong ngực ra ngoài rồi quay người đâm về phía Cố Dương, dùng kiếm đâm thẳng về phía hắn, dùng phương pháp chiến đấu đồng vu quy tận.

Cố Dương ở giữa không trung, tiện tay bẻ ra một đoạn cành cây, xoẹt một cái, đâm vào ngực của Liễu Trừng.

Trong mắt hắn, kiếm pháp của người này quá mức bình thường, không thể so sánh với Liễu Triết, hắn chỉ cần một chiêu.

Chiêu thức mà hắn đang sử dụng cũng là chiêu mà hắn dùng để đánh bại Liễu Triết, thức thứ ba trong “Diệt Thần Cửu Thức” - Tiệt Đao thức.

Một chiêu này chuyên phá chiêu thức thiên hạ, dùng bất biến ứng vạn biến. Khi đối phương ra chiêu trong nháy mắt, chỉ cần tìm ra sơ hở của đối phương và phá nó chỉ bằng một đao.

Tương tự như “Phá Lãng Kiếm Pháp” .

Nếu muốn luyện thành một chiêu này thì cần phải có sự hiểu biết sâu sắc đối với các loại đao pháp và kiếm pháp. Hắn có thể luyện thành cũng nhờ có máy mô phỏng. Mô phỏng nhiều lần như vậy giúp hắn đã có được rất nhiều kinh nghiệm về võ đạo mà người thường không thể nào tưởng tượng được.

Sau khi luyện thành một chiêu này, đối mặt với người không mạnh bằng hắn thì hầu như đều có thể giải quyết bằng một chiêu.

Liễu Trừng nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ, cả người ủ rũ.

Mặt hắn tái đi, một nhát đâm này của Cố Dương đã phá vỡ khí pháp của hắn, làm chân nguyên của hắn mất hết, không còn sức phản kháng.

“Tam thúc…”

Liễu Triết ở cách đó không xa thấy cảnh tượng như vậy thì trừng mắt như sắp nứt.

Cố Dương nhìn lại hắn, ánh mắt lạnh như băng, như muốn nói kế tiếp chính là ngươi.

Việc cô nương Lan Xu kia rời đi đã cho thấy một thái độ rằng, Liễu Triết không thể giết, chuyện khác nàng mặc kệ.

Cho nên, hắn ngang nhiên ra tay.

Liễu Triết không giết được, chẳng lẽ hắn còn không giết được những người bên cạnh hắn sao?

Lan Xu cũng không xuất hiện, có nghĩa là suy đoán của hắn đã chính xác.



Liễu Trừng dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Cố Dương, thở hổn hển nói: “Triết… Nhi nhất định sẽ thay ta báo thù…”

Cố Dương không quan tâm tới hắn, kéo hắn đến bên cạnh xe ngựa, đến trước mặt Tô Thanh Chỉ, nói: “Giao cho ngươi.”

Tô Thanh Chỉ đã sớm nhận ra Liễu Trừng, người này là nhân vật thứ ba trong Liễu gia, cũng là đao phủ của Liễu gia. Tất cả mọi chuyện bẩn thỉu đều do người này làm.

Trên dưới Tô gia bị diệt hẳn cũng do người này làm.

Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Tô Thanh Chỉ rút đoản kiếm bên người của mình ra, tiến lên dùng một kiếm chém vào cổ Liễu Trừng, máu phun ra tung toé, phun lên cả mặt nàng. Nàng vẫn còn chưa hết hận, chém hết kiếm này đến kiếm khác…

Chỉ trong chốc lát, cổ của hắn gần như đã bị chém đứt, chỉ còn dính một chút máu, đầu rủ xuống, chết đến mức không thể chết hơn nữa.

Cuối cùng Tô Thanh Chỉ ngừng lại, nằm rạp trên mặt đất, gào khóc.

Cố Dương không mở miệng, mặc cho nàng trút oán hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận