Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 314: Cuồng vọng

Chương 314: Cuồng vọng

Ròng rã một tháng trôi qua rồi mà lão giả lại không có một chút ý tứ muốn buông tha, vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.

Trong lòng Ô Hành Vân lại càng thêm cảnh giác, đường đường là một Thần Thông cảnh, thế mà lại đi theo bên cạnh hắn giả ngây giả dại, ý đồ nhất định rất lớn.

Hoặc là, vì tính kế phụ thân hắn.

Hoặc là, chính là muốn tính kế Cố huynh.

Hắn cũng từng chứng kiến giang hồ hiểm ác.

Đúng lúc này, Ô Hành Vân đột nhiên cảm nhận được một trận rùng mình, dường như có một tồn tại cực kỳ khủng bố đang tới gần.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì thấy trên bầu trời có ba bóng người đang bay về hướng bên này.

Thần Thông cảnh!

Có thể đi trên không trung, chính là đặc trưng của Thần Thông Cảnh.

Người phía trước đang chạy trốn, hai người phía sau đang đuổi theo.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn dơ tay chịu trói đi. Nếu ngươi chịu theo ta, ta sẽ không luyện ngươi thành sát thi...” Một giọng nói dâm tà vang lên.

Sát thi?

U Minh tông?

Ô Hành Vân sợ hãi cả kinh.

Nửa năm nay, hắn đã trải qua không ít chuyện, cũng nghe được chuyện của U Minh tông từ chỗ của một nhân sĩ tin tức linh thông.

Không ngờ hôm nay lại gặp được người của U Minh tông hư hư thực thực đang truy sát một người Thần Thông cảnh.

Chờ ba người trên không trung kia bay tới gần một chút, Ô Hành Vân thấy rõ trang phục trên người nữ tử phía trước thì trong lòng chấn động: “Là đệ tử của Văn viện!”

...

“Hừ, không biết tốt xấu.”

Người đệ tử của U Minh tông phía sau kia thấy nữ tử phía trước không lên tiếng thì trong lòng giận dữ: “Vậy ngươi đi chết đi.”

Nói xong thì đánh ra một quyền, một nắm đấm màu đen bay đến chính giữa áo của nữ tử phía trước.

Chân nguyên hộ thể của nữ tử trong nháy mắt bị đánh tan, phun ra một ngụm máu rồi rơi từ trên không trung xuống.

Ô Hành Vân ở phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh, mở miệng nói: “Tiền bối...”

Lão giả vuốt râu, bình chân như vại nói: “Nếu ngươi nguyện ý bái lão phu làm vi sư thì lão phu có thể xuất thủ.”

Ô Hành Vân lúc này quỳ xuống: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.”

“Tốt!”

Lão giả cười ha ha, cực kỳ đắc ý, nhánh cây vừa dài vừa thẳng trong tay vung lên không trung.

Ô Hành Vân chỉ thấy đầu hai người trên không trung rơi xuống, ngay lập tức không còn hơi thở.

Cứ như vậy chết rồi?

Trong mắt hắn lấy làm kinh ngạc.

Không phải nói là thực lực của người trong U Minh tông vượt xa võ giả cùng cảnh giới sao?

Một kiếm nhẹ nhàng hời hợt mà lão giả dùng này chính là một chiêu cắt đứt cỏ đuôi chó ven đường vừa nãy.

Càng hời hợt, càng chứng tỏ thực lực của lão giả sâu không lường được.

“Đồ nhi ngoan, ngươi thấy một kiếm này của vi sư như thế nào?”

Vẻ mặt lão giả là dáng vẻ khoe khoang.

Ô Hành Vân theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hắn ý thức được, lão giả này cũng không phải là cường giả Thần Thông cảnh bình thường.

Đúng rồi, vị đệ tử Văn viện kia!

Hắn đột nhiên nhớ tới nữ tử bị thương kia, đang muốn đi qua tìm kiếm thì thấy một bóng người từ bên cạnh lướt tới, chính là nữ tử mặc trang phục Văn viện kia.

Nữ tử hành lễ với lão giả: “Đa tạ tiền bối viện thủ tri ân, vãn bối là Yên Văn Quân, không biết cao danh quý tính của tiền bối là gì?.”

Ô Hành Vân nghe được cái tên Yên Văn Quân này, quả thực là như sấm bên tai, người này là thủ lĩnh Văn viện thế hệ trước.

Không ngờ rằng, nàng nhanh như vậy đã thành Thần Thông cảnh rồi.

Lão giả nâng hai tay chỉ cho nàng một bóng lưng cao ngạo: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn đồ nhi của ta đi.”

Yên Văn Quân nhìn về phía Ô Hành Vân.

“Ô Hành Vân bái kiến Yên giáo thụ.”

Đệ tử Văn viện sau khi đột phá đến Thần Thông cảnh sẽ tự động thăng cấp lên làm giáo thụ.

Hắn ân cần hỏi: “Vết thương của ngươi không có gì đáng ngại chứ.”

Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, tình huống của Yên Văn Quân có chút không đúng, trên mặt hiện lên một tầng hắc khí, hiển nhiên là vừa rồi bị thương không nhẹ.

“Không có gì đáng ngại.”

Yên Văn Quân nói xong thì lông mày đột nhiên nhíu lại, hắc khí trên mặt chợt lóe lên, ngay cả môi cũng trở nên đen nhánh.

Lúc này, lão giả mở miệng: “Huyết sát của U Minh tông chuyên phá kim thân. Nàng trúng một chưởng kia, nếu không mau chóng loại bỏ huyết sát trong cơ thể thì cái chết cũng còn không xa.”

“Vậy…”

Ô Hành Vân thầm chấn động, theo bản năng nhìn Yên Văn Quân, thấy thân thể nàng bắt đầu không kiềm chế nổi mà run rẩy, lập tức biết hắn không nói ngoa. Hắn cắn răng một cái, nói: “Xin sư tôn cứu nàng.”

Một lần sinh, hai lần quen, lần này gọi sư tôn đã thuận miệng hơn nhiều.

Lão giả nói: “Tiểu tử ngốc, người trên đời này hầu hết là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ngươi muốn cứu nàng, người ta chưa chắc đã cảm kích. Hơn nữa, nàng có liên quan gì đến ngươi? Dựa vào cái gì mà phải cứu nàng?”

Ô Hành Vân cũng không phải kẻ ngốc, nghe ra được ý trong lời nói của hắn: “Phải làm sao thì ngươi mới dám cứu nàng?”

“Trừ khi nàng gả cho ngươi, trở thành người một nhà. Vi sư tất nhiên sẽ cứu nàng.”

“Ngươi…”

Ô Hành Vân cực kỳ tức giận, đột nhiên đứng lên, quát: “Ô mỗ nào có phải hạng người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

Lão giả cười lạnh: “Ngươi thanh cao, ngươi ghê gớm. Một thân công lực này của vi sư cũng là khổ cực tu luyện mà có, cũng không muốn dùng để cứu một người không liên quan.”

“Muốn cứu nàng hay không, ngươi tự mình nghĩ kỹ đi. Thời gian của nàng không còn nhiều đâu.”

Ô Hành Vân nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cứu thì có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Không cứu thì chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nàng chết đi?

Lúc này, Yên Văn Quân mở miệng: “Ô công tử nếu không chê ta liễu yếu đào tơ, ta nguyện kết thành lương duyên với công tử.”

Ô Hành Vân không khỏi ngẩn người, thấy ánh mắt trong suốt của nàng thì đột nhiên tỉnh ngộ lại, việc cấp bách trước tiên là phải cứu người rồi nói sau: “Được, ta cưới nàng. Ngươi nhanh chóng cứu người đi.”

Lão giả xoay người nhìn về phía Yên Văn Quân, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi.”

Yên Văn Quân trịnh trọng gật đầu: “Vãn bối nghĩ kỹ rồi.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Được.”

Lão giả vung tay áo lên thì thấy phía sau nàng bay ra từng luồng hắc khí, trong nháy mắt theo gió tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận