Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 141: Bắt gian

Chương 141: Bắt gian

Tĩnh châu thành, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường chen vai nối gót, rất náo nhiệt.

Ở trong ấn tượng của Ô Hành Vân, bảy năm trước, nơi đây không hề phồn hoa như hiện giờ. Nhưng từ kiến trúc hai bên đường, hắn vẫn thấy được một vài cửa hàng quen thuộc còn lưu giữ vết tích xưa cũ.

Rất nhanh, hắn đi ra khỏi thành, đi lên một ngọn núi ngoài thành.

Trong tay hắn cầm theo một cái rổ, bên trong đựng một ít giấy nến thơm, đi tới nơi trong trí nhớ.

Chỉ chốc lát, hắn phát hiện một chiếc cầu thang đá, sau khi bước lên, đỉnh núi vốn hoang vu nay đã hoàn toàn đã thay đổi, rõ ràng là được tu sửa.

Ô Hành Vân như đoán được điều gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến trước một ngôi mộ.

Nhưng mà nơi đây đã hoàn toàn khác so với lúc hắn rời đi, ngôi mộ đã được tu sửa một lần, hơn nữa còn hoàn toàn dựa theo quy cách vương hầu.

Trên bia mộ viết thê tử Tĩnh Hải vương, mộ Trương thị.

Nơi đây chính là mộ của mẫu thân hắn.

“Ai?”

Đột nhiên có người phát hiện ra hắn, hét lớn một tiếng, nhưng lập tức giọng nói lại trở nên kích động: “Đại… đại thiếu gia! Thật sự là ngươi sao?”

Ô Hành Vân quay đầu nhìn lại, nhận ra lão giả kia, vui mừng nói: “Kim bá? Sao ngươi lại ở đây?”

Kim bá là một người làm vườn trong vương phủ, có thể nói là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ.

Mẫu thân hắn rất tôn kính vị lão nhân này, bởi vì hắn đã từng cứu tính mạng của nàng.

“Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi đã trở về.” Kim bá hơi kích động, cầm chặt tay hắn, không muốn buông ra.

Bảy năm không gặp, hai người đều có rất nhiều lời muốn nói.

Ô Hành Vân đi tế bái mẫu thân hắn trước, sau đó đi vào trong một túp lều cách đó không xa.

Ô Hành Vân giật mình hỏi: “Kim bá, ngươi ở đây sao?”

Lão nhân nói: “Ta không có con cái, chỉ là một lão già khọm, không muốn làm phiền người khác, cho nên dựng ngôi nhà tranh ở đây, giữ mộ cho phu nhân.”

“Kim bá…”

“Đại thiếu gia, có một việc ta phải nói cho ngươi biết.”

Vẻ mặt Kim bá trở nên nghiêm túc: “Thật ra những năm này ngươi đã hiểu lầm vương gia.”



Khi Xuân Đào quay về tẩm cung vương phi thì trong lòng rối rắm đến cực điểm.

Nàng không dám nói chân tướng cho Cố Dương, nhưng không dám cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Lỡ như nàng cự tuyệt, Cố công tử trực tiếp chạy đi tìm phu nhân thì làm sao? Như vậy càng khó sắp xếp hơn.

Nàng thật sự rất khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải.

May thay cả ngày này vương phi đều ở trong Kiếm các, mãi cho đến khi trời sắp tối mới đi ra khỏi đó.

Xuân Đào rối rắm, cho nên không phát hiện ra trong tay vương phi không phải là Tinh Ngọc kiếm bình thường yêu thích nhất, mà đã đổi một thanh kiếm khác.

Đến khi dùng bữa, Xuân Đào còn thất thần, làm rơi một cái bát, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Bùi Thiến Lan vẫn đắm chìm trong huyền diệu của “Linh Tê Kiếm Pháp”, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện ra Xuân Đào có gì không đúng lắm, ngạc nhiên nói: “Xuân Đào, hôm nay ngươi sao vậy?”

“Không có… Không có gì.”

Bùi Thiến Lan vừa thấy dáng vẻ này của Xuân Đào đã biết chắc chắn có việc.

Nàng bỏ bát xuống: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Là… vương gia đã trở về, ta vui quá…”

“Nói dối!”

Xuân Đào thấy không thể gạt được, chỉ đành phải nói thật: “Là… là Cố công tử…”

Bùi Thiến Lan cuống lên: “Hắn làm sao vậy?”

“Hắn… hắn muốn hẹn gặp mặt phu nhân…”

Bùi Thiến Lan giật nảy mình.

Một lát sau, Xuân Đào thấy nàng vẫn không hề có phản ứng, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: “Vương gia đã về phủ.”

Một lúc lâu sau, Bùi Thiến Lan mới yếu ớt nói: “Ta đã biết.”

Xuân Đào thấy nàng như vậy, trong lòng cũng khổ sở theo, nhưng không biết làm thế nào.

Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.



Bên kia, tẩm cung thế tử.

Tĩnh Hải vương đi vào đã hơn nửa ngày.

Những người còn lại canh giữ ngoài cửa chỉ có thể lo lắng và chờ đợi.

Đột nhiên, một thị nữ tới đây.

Mạc Phi Yến nhận ra là thị nữ nhà mình, thấy nàng nháy mắt, biết rõ nhất định có chuyện quan trọng gì, nên đi ra ngoài.

Thị nữ thì thầm vài câu bên tai nàng, mắt Mạc Phi Yến sáng lên: “Còn có việc này sao?”

“Vô cùng chính xác.”

“Tốt, cho người theo dõi…”

Mạc Phi Yến vô cùng hưng phấn, nhanh chóng sắp xếp.

Chỉ chốc lát, nàng trở lại ngoài cửa phòng ngủ, kiên nhẫn đợi cơ hội.



Màn đêm buông xuống.

Sau khi dùng xong bữa tối, Bùi Thiến Lan trở về phòng, kêu người không được quấy rầy.

Sau đó không lâu, Xuân Đào đột nhiên ý thức được có gì không ổn, đi tới gõ cửa: “Phu nhân?”

Gọi vài tiếng, không ai trả lời.

Hỏng rồi!

Trong lòng Xuân Đào lộp bộp, đã biết hỏng bét.

Phu nhân vẫn lặng lẽ đi gặp mặt rồi, ngay cả nàng cũng gạt.

Đêm tối trăng mờ, cô nam quả nữ, lửa gần rơm…

Nếu thật sự phát sinh chuyện gì, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Nếu vương gia không có nhà, vậy thì thôi, còn có thể nghĩ cách che giấu.

Nhưng bây giờ ở ngay dưới mắt vương gia…

Điên rồi, điên hết rồi!

Xuân Đào lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám nói gì.

Nàng dẫm mạnh chân, tìm cớ, kêu người ở đây canh giữ, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Hiện giờ, nàng chỉ hy vọng phu nhân có thể dừng cương trước bờ vực thẳm, nếu không, vừa hại mình, vừa hại Cố công tử, ngay cả vương gia cũng mất hết mặt mũi.

“Phu nhân, ngươi phải giữ mình đấy…”



Bên ngoài Tĩnh Hải vương phủ, trong một ngõ nhỏ, một tòa trạch viện bỏ không.

Cố Dương không biết chủ nhân của tòa viện này là ai, dù sao tạm thời mượn một chút, chắc hẳn chủ nhân căn nhà sẽ không để ý.

Hắn chắp tay sau lưng đứng trong sân, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia, suy nghĩ bước kế hoạch tiếp theo.

Nguồn gốc vấn đề vẫn là tiền bạc.

Hắn có nhu cầu về tiền càng lúc càng lớn, một lần cần mấy trăm vạn lượng, người và thế lực có thể đưa ra nhiều tiền như vậy đã rất ít.

Trừ khi sử dụng một vài thủ đoạn cực đoan, nếu tịch thu tất cả phú thương ở Tĩnh châu thành, vậy thì có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề.

Đáng tiếc, cho dù hắn có thể ngoan độc hạ quyết tâm thì chắc chắn Tĩnh Hải vương sẽ không đáp ứng.

Vả lại, trong thành còn có một vị Kiếm Thánh, trong thời gian ngắn, hắn nhất định không đánh lại được.

Con đường này không thể thực hiện được.

Về phần nơi khác, tạm thời đừng nghĩ.

Đến lúc rời khỏi Tĩnh châu, gia chủ Thẩm gia sẽ kiếm chuyện với hắn.

Hắn không khỏi cảm thán: “Hầy, kiếm tiền càng ngày càng khó.”

Xem ra vẫn phải phát huy chút tri thức khoa học đã học được ở trái đất…

Cố Dương đang suy nghĩ, chỉ thấy một bóng dáng từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào.

Dáng người nhẹ nhàng ấy đẹp không sao tả xiết, giống như tiên nữ dưới ánh trăng.

Người tới chính là Bùi Thiến Lan.

Nàng đeo một chiếc khăn che mặt, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt mỏng.

Sau khi đáp xuống, nàng gỡ khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt không tì vết kia.

Trong mắt của nàng lóe lên tia sáng thấp thỏm, càng tăng thêm vài phần hương vị động lòng người.

Từ sau khi ra khỏi Liên Sơn, bên người Cố Dương chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, tuyệt sắc trên Hồng Nhan bảng đã gặp vài người, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai càng mỗi ngày lượn lờ trước mắt, cho nên ngưỡng giá trị thẩm mỹ đã bị kéo cao.

Lúc này, khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt, trái tim hắn không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

Điểm mà nàng khác biệt với đám người Tô Thanh Chỉ chính là dáng vẻ thùy mị trên người chỉ riêng nữ nhân thành thục mới có.

Chắc nàng còn lớn hơn đám người Tô Thanh Chỉ vài tuổi, tối thiểu đã ngoài hai mươi.

Trong đầu Cố Dương đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, đến tuổi này, chẳng phải đã lập gia đình rồi sao?

Lúc này, Bùi Thiến Lan mở miệng hỏi: “Công tử đêm khuya hẹn gặp, có chuyện quan trọng gì?”

“À.”

Cố Dương thu hồi tâm tư, nói đến chuyện chính: “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Bùi Thiến Lan thả lỏng tâm trạng, trong mơ hồ lại hơi thất vọng, tâm trạng phức tạp khó tả: “Có chuyện gì?”

“Vì sao năm đó Ô Hành Vân phải rời nhà trốn đi? Ngươi biết nội tình trong đó không?”

Sắc mặt Bùi Thiến Lan lập tức thay đổi.

Nàng đâu chỉ biết rõ.

Có thể nói chính nàng là nguyên nhân khiến Ô Hành Vân và vương gia đoạn tuyệt nhau.

Cố Dương nhìn phản ứng của nàng, nghĩ thầm, chẳng lẽ có liên quan đến nàng?

Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên nhướng mày.

Bóng dáng ai đó như Xuân Đào bỗng nhiên nhảy qua tường.

Nàng thấy hai người đều đứng trong viện, y phục đều chỉnh tề, bỗng chốc thả lỏng, may mà đuổi đến kịp.

Nàng nói: “Tiểu thư, phải về thôi, thế tử đã tỉnh, ngươi phải đi xem.”

Lúc nàng rời khỏi thì nghe người ta nói thế tử đã tỉnh, trong lòng càng sốt ruột.

Thế tử hôn mê nhiều ngày như vậy, cuối cùng tỉnh lại, vương phi lại không đi qua thăm hỏi trước, rất dễ khiến người hoài nghi.

Đúng lúc này, vài tiếng “vèo vèo” vang lên, mấy bóng dáng bay qua trên tường nhảy vào.

Người dẫn đầu là một nữ tử, trên mặt mang vẻ đắc ý khi thu hoạch được cả người và tang vật, lớn tiếng nói: “Vương phi, không biết ngươi lén lút tới đây định làm gì? Ồ, hóa ra Cố công tử cũng ở đây à.”

Dường như sau khi đến nàng mới phát hiện ra sự tồn tại của Cố Dương, khiếp sợ nói: “Hai người các ngươi… các ngươi, chẳng lẽ đang lén lút hẹn gặp nhau?”

Giọng của nàng rất lớn, còn truyền ra xa, rõ ràng định làm lớn chuyện.

Sắc mặt Xuân Đào lập tức trắng bệch, biến thành không có chút huyết sắc nào, trong lòng vừa sợ lại hối hận.

Nàng đã đoán được chắc chắn đám người Mạc Phi Yến đã bám theo nàng tới đây.

Lần này xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận