Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 281: Bội thu

Chương 281: Bội thu

Sau này, hắn gặp được một võ giả đến từ nước khác tên là La Khôn, hai người bàn luận võ đạo, coi nhau là bạn tri kỷ.

Sau đó không lâu, La Khôn rời khỏi Mộc Hoang thành, mãi cho đến mười năm sau mới quay trở lại Mộc Hoang thành, mời hắn cùng thăm dò Vạn Tịch lâm.

Sau khi đến hang động này, hai người xông qua đàn dơi hút máu, phát hiện một di bảo của tiên nhân Thượng Cổ.

Sau đó La Khôn đánh lén hắn…

Nội dung đến đây, chữ viết trở nên cực kỳ lộn xộn, không có câu tiếp theo.

Cố Dương xem xong rồi rơi vào trầm tư.

Hai Mộc Hoang đạo nhân, rốt cuộc ai mới là thật đây?

Đột nhiên, hắn dùng chân xóa những chữ viết trên đất này đi, nói: “Đi thôi.”

Cho dù là thật hay giả thì hắn đều không thể đi tìm Mộc Hoang đạo nhân để chứng thực được.

Mộc Hoang đạo nhân là cường giả Bất Lậu cảnh, đối mặt để làm rõ bí mật của đối phương chẳng khác gì đang tìm đường chết cả.

Mặc kệ nó đi, về sau khi đối mặt với người này thì nhớ cẩn thận thêm là được.

Về phần di bảo của tiên nhân Thượng Cổ như chữ đã viết đó, Cố Dương không để ý nhiều. Nếu nội dung chữ viết này đều là thật, vậy thì chắc chắn thứ kia đã bị La Khôn lấy đi rồi.

Nếu như nội dung chữ viết là giả, vậy càng không cần phải để ý đến.



Dọc theo đường đi, hai người Cố Dương không gặp phải nguy hiểm gì, mấy con dơi hút máu lẻ tẻ gì đó vừa cảm nhận được khí tức trên người bọn họ đã chạy mất tung tích.

Hắn vốn định giết một con thử xem, kết quả không đuổi kịp được con nào cả.

Cuối cùng, bọn họ đã về tới trên mặt đất, tiếp tục săn giết quỷ vật đơn lẻ xung quanh.

Qua một ngày, quỷ vật Pháp Lực cảnh trong phạm vi một trăm dặm quanh Mộc Hoang thành gần như đã bị hắn săn giết không còn lại gì.

Số dư năng lượng của Cố Dương đã đạt đến sáu mươi điểm.

Bấm ngón tay tính thử, số lượng quỷ vật mà hắn đã xử lý vượt trên bốn mươi con rồi.

Ngẫm lại cũng cảm thấy kinh khủng, trong khu vực nhỏ như vậy thôi mà lại có đến bốn mươi con quỷ vật Pháp Lực cảnh, Mộc Hoang thành có thể giữ vững được đến như bây giờ đã thật sự không dễ dàng gì.

Cuối cùng Hi Hoàng cũng không nhịn được hỏi: “Phụ thân, số lượng đám quỷ vật này nhiều lắm, việc gì phải mạo hiểm như vậy chứ?”

Đừng thấy bọn họ giết đám quỷ vật đơn lẻ dễ dàng, một khi chúng nó tụ tập lại, bọn họ chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.

Theo ý nàng, làm chuyện như vậy vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, quá nguy hiểm.

Cố Dương than thở: “Ta giết ba vị Pháp Lực cảnh, tuy rằng đây không phải là ý định ban đầu của ta, nhưng Mộc Hoang thành lại bởi vì vậy mà thực lực bị hao tổn nhiều. Trong thành có mười mấy vạn người, nếu bởi vì như vậy mà chết đi, lòng ta khó yên. Loại bỏ thêm một quỷ vật, Mộc Hoang thành sẽ an toàn nhiều hơn một phần.”

Trong mắt Hi Hoàng lóe lên vẻ sùng kính, kích động nói: “Phụ thân…”

Đúng lúc này, Cố Dương cảm thấy sởn cả tóc gáy một phen, lập tức không hề do dự, hóa thân thành phượng hoàng, kéo Hi Hoàng bỏ chạy.

Ngay sau đó, một cái đầu vô cùng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trên mặt là vẻ oán độc, miệng khi đóng khi mở, giống như đang nói: “Chết đi, chết đi, tất cả đều chết đi!”

Nó đuổi sát theo về phía Cố Dương biến mất, tốc độ cực nhanh, không hề chậm hơn phượng hoàng do Cố Dương hóa thành.



Cùng lúc đó, Mộc Hoang thành, phủ thành chủ.

Trong đại điện trống rỗng, Mộc Hoang đạo nhân đang đọc sách chợt ngẩng đầu lên, trên nửa gương mặt hiện lên vẻ sa sầm.

“Sao nó lại thức tỉnh trước thời hạn?”

Không chỉ có nó, toàn bộ người của Mộc Hoang thành, từ tu sĩ đến người bình thường, trong lòng đều xuất hiện một luồng oán khí mãnh liệt.

Một số người sắp đạt đến cực hạn đều lập tức mất kiểm soát.

Trên dưới trong thành liên tiếp truyền đến âm thanh ầm vang.

Hàng chục người lần lượt không khống chế được, biến thành quái vật, giết người khắp nơi.

Còn có rất nhiều người mặc dù không bị mất khống chế, nhưng đều không kiềm chế được căm giận trong lòng, hung bạo đánh người.

Toàn bộ Mộc Hoang thành đều rơi vào hỗn loạn.

Đột nhiên, một quang mang mù mờ sáng lên, bao phủ toàn bộ thành thị vào trong đó, lập tức ngăn cách tòa thành khỏi lực ô nhiễm khủng bố kia.

Sau đó, chấp pháp đội trong thành ra quân, phối hợp với các tu sĩ khác trấn áp quái vật không khống chế được.

Dần dần, cuối cùng trong thành đã khôi phục yên ổn.

Chờ sau khi hỗn loạn kết thúc, đám người sống sót bắt đầu đi nhặt xác, tu sửa nhà cửa bị hủy hoại. Tất cả mọi người đều chết lặng, làm việc giống như máy móc.

Chỉ có một vài người tuổi còn khá nhỏ thì nhào lên trên thi thể người thân mà khóc.



Bên kia, cuối cùng Cố Dương cũng dẫn theo Hi Hoàng tới Hắc Minh cốc.

Phía sau, một bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng đến gần, dù nó chưa tiếp cận nhưng hắn đã cảm nhận được suy nghĩ đen tối trong lòng bất ngờ xuất hiện, một ngọn lửa ác nghiệp đang tràn ngập lồng ngực.

Đậu má nó chứ, còn đuổi theo!

Lão tử chém chết ngươi!

Trong lòng hắn điên cuồng, kêu gào định quay đầu chém chết đối phương, nhưng tốc độ lại không hề giảm.

Trên lưng, Hi Hoàng bị nhận ảnh hưởng nhỏ hơn, lấy mặt dây chuyền thạch anh ra, rót pháp lực vào.

Lập tức, không gian trước mặt xuất hiện một đường sóng gợn, vèo một cái, hai người đã xuyên qua lối đi kia, biến mất không thấy gì nữa.

Một giây sau, bóng đen khổng lồ kia đã đến.

Sóng gợn trong không gian còn chưa hoàn toàn biến mất, nó nhào vào trên đó, cứng rắn nhét gần nửa cái đầu vào.

Đúng lúc này, đường sóng gợn kia biến mất, gần nửa cái đầu của nó cũng tự dưng biến mất theo.

Nó giống như nổi điên, không ngừng dùng đầu nện xuống đất.

Nó nện mạnh đến mức khiến mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ, gần như không thấy đáy.

Phần thiếu hụt trên cái đầu khổng lồ kia cuối cùng đã phục hồi như cũ, nhưng rõ ràng hình thể đã nhỏ đi một vòng.

Sau khi tiếng nện xuống biến mất, cái đầu kia rơi xuống dưới đáy hố, không đi ra nữa…



Thiên Phương sơn.

Trong một ngôi nhà đơn sơ mới dựng lên, một nam tử mặc áo trắng như tuyết ngồi trong đó, mái tóc dài phủ sau lưng, trong tay đang vuốt ve một đồ vật chạm ngọc.

Bên cạnh có bốn nữ tử quốc sắc thiên hương đang hầu hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận