Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 68: Quyết chí quyết thắng

Chương 68: Quyết chí quyết thắng

Cố Dương hỏi: “Từ cô nương, chuyện của Toả Nguyên Trạc đã giải quyết xong xuôi, về sau ngươi có dự định gì không?”

“Đa tạ sự giúp đỡ của Cố huynh trong suốt thời gian qua, hai ngày nữa tiểu muội sẽ khởi hành, tiếp tục cuộc hành trình.” Từ Nhược Mai tự nhiên thay đổi cách xưng hô.

Trong bất tri bất giác, quan hệ của hai người có sự thay đổi.

“Vậy còn Cố huynh thì sao, vẫn muốn tiếp tục ở lại Bình quận thành ư?”

Ánh mắt của nàng hiện rõ sự mong chờ.

Đối với nàng mà nói, câu hỏi vừa rồi thực sự đã đạt tới giới hạn của nàng.

Cố Dương hiểu rõ sự mong chờ của nàng trong lời nói vừa rồi, nhưng lại không định trả lời ngay, hắn đáp: “Có lẽ ta cũng không ở lại đây lâu nữa. Con đường giang hồ này còn dài, ắt sẽ có ngày phải nói lời tạm biệt.”

Từ Nhược Mai thầm thất vọng, tâm ý này người ngoài khó mà hiểu được, lay động tâm trí từ trước đến nay vẫn tĩnh lặng của nàng, khiến hiện giờ nàng phải cố gắng định thần lại.

Trước khi rời đi, nàng đột nhiên nói: “Tốt nhất là ngươi đừng dây dưa với thị nữ kia.”

Cố Dương mỉm cười đáp, “Đa tạ vì đã nhắc nhở.”

Xem ra Từ Nhược Mai đã biết rõ xuất thân lai lịch của Lăng Linh.

Chẳng qua hắn không muốn hỏi.

Thật ra cũng không cần hỏi.

Chỉ cần nhìn lúc Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh, có bao nhiêu cường giả nhất phẩm đến ngăn cản là biết được ngay nàng dính vào bao nhiêu phiền phức.

Dù sao mấy chuyện phiền phức hắn cũng có thừa, chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng mỗi chuyện công pháp hắn tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên” truyền ra ngoài thì đúng là gây hoạ tày trời.

Chắc chắn Thẩm gia sẽ phái người tới đòi lại công pháp.

Thẩm gia là một trong chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ, một trong những thế lực mạnh nhất Đại Chu, có Thần Thông cảnh trấn thủ.

Rắc rối của Lăng Linh có lớn mấy cũng chẳng bằng “quả tạ” này.

Chỉ cần không “căng” lắm thì đều có thể gánh hộ.

Rắc rối của Lăng Linh phải mười tám năm nữa mới ập xuống... Hắn cũng không rảnh để nghĩ đến.

Đến lúc đấy rồi tính.



Sau khi Từ Nhược Mai rời khỏi, Cố Dương lại khởi động hệ thống một lần nữa.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là tu vi tam phẩm, đứng hạng bảy Tiềm Long bảng, vang danh thiên hạ. Ngươi cảm thương cho cảnh ngộ của Tiết Nga, quyết định giúp đỡ Phương gia thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm gia, cùng với Lâm Tử Hoa đàm phán, nhận được lời cam kết từ hắn.]

[Ngày mai, ngươi cảm nhận được sự nguy hiểm, một thân một mình rời đi. Từ đó, ngươi trở thành một thợ săn sống mai danh ẩn tính ở sơn thôn nọ. Không một ai biết ngươi từng là một võ giả tam phẩm.]

[Ba năm sau, một đám sơn tặc xông vào sơn thôn, chém giết người trong thôn, chỉ có một mình ngươi may mắn trốn thoát. Ngươi không báo thù, tiếp tục mai danh ẩn tích.]

[Một ngày nọ, ngươi gặp một con ngựa giật mình chạy như điên, nhưng đột nhiên lại dừng ngay trước mặt ngươi. Vị tiểu thư cưỡi trên lưng ngựa nghĩ rằng là ngươi cứu mạng nàng, thấy ngươi y phục lôi thôi rách rưới, bèn dẫn ngươi về sơn thôn, giúp nàng chăn ngựa.]

[Hai năm sau, vị tiểu thư không chịu hôn nhân do gia đình sắp đặt, bèn cưỡi ngựa trốn khỏi nhà, khiến ngươi bị liên lụy, đành chạy khỏi sơn trang.]

[Ngày nọ, ngươi vô tình gặp Tào Y Y, bị nàng nhắm trúng, cưỡng ép ngươi làm người chăn ngựa cho nàng. Từ đó, ngươi lái xe ngựa, dẫn nàng đi du ngoạn không có mục đích, tìm tên nam nhân khiến nàng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.]

[Trên đường đi, Tào Y Y chuyên buông lời ong bướm tán tỉnh, lấy việc trêu đùa đám nam tử bị nàng làm thần hồn điên đảo để kiếm niềm vui.]

[Ba năm sau, cuối cùng Tào Y Y chọc phải một vị cường giả nhất phẩm, con trai duy nhất của hắn bị nàng giết chết. Trong cơn giận dữ, hắn muốn tìm nàng báo thù. Nhân cơ hội trong lúc Tào Y Y hoang mang sợ hãi, ngươi lén lút rời đi trong đêm.]

[Thời gian trôi qua, người vô tình gặp Từ Nhược Mai, nàng đã trở thành nhị phẩm, cũng giết chết Lâm Tử Thịnh. Nàng đứng bần thần bên bờ sông. Ngươi cũng không ra gặp mặt, lẳng lặng rời đi.]

[Ngươi lại ở trong sơn thôn, một năm sau, Lăng Linh tới đưa cho ngươi “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết”. Ngươi không giữ nàng ở lại, nàng bèn lập tức rời đi.]

[Một năm lại trôi qua, Lăng Linh quay trở lại báo tin Tô Thanh Chỉ và Trương Tiểu Hải bị Thẩm Bạch Y giết hại. Ngươi không nói gì, nàng lại rời đi.]

[Năm năm sau, Lăng Linh lại đến thông báo Từ Nhược Mai sau khi trở thành nhất phẩm, “Kiếm Trảm Hồng Trần” thất bại nên tự sát. Ngươi chỉ im lặng, Lăng Linh lại rời đi.]

[Ba năm sau, Lăng Linh lại lui tới, thông báo với ngươi nàng lấy được vị trí đầu trong Nhất Phẩm bảng, sau đó nhanh chóng rời đi.]

[Từ đó về sau, Lăng Linh không quay trở lại nữa.]

[Mười năm sau, sơn trang đột nhiên xảy ra chuyện. Hai vị cường giả Thần Thông cảnh đại chiến, ngươi bị liên lụy, chết ngay tại chỗ, hưởng thọ năm mươi tuổi]

Cố Dương cạn lời khi nhìn thấy cục kết lần này.

Hắn náu mình đến mức đấy mà lại chết vì ngoài ý muốn, quá nhạt nhẽo.

Hắn cố tình ẩn mình lâu như vậy, thật không ngờ lại chết vì trận đại chiến của hai vị cường giả Thần Thông cảnh.

Cho dù nói là không phải là ý thức thế giới nhắm vào hắn thì hắn cũng không thèm tin.

Thực lực tam phẩm, không giao chiến với bất kỳ kẻ nào, hễ dính vào nguy hiểm là chạy, cho dù là như vậy cũng chỉ sống được tới năm mươi tuổi mà thôi.

Cả đời này sống chịu quá nhiều khổ cực, dường như những người hơi có quan hệ chút đều chết sạch.

Lần mô phỏng này, việc duy nhất hắn làm được là tu dưỡng đao ý.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm năm mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm năm mươi tuổi.]

“Ta chọn hai.”

Ngay sau đó, Cố Dương cảm nhận được có một cỗ sát khí lờ mờ hiện lên. Đó là đao ý tu dưỡng trong gần ba mươi năm qua.

Trong lần mô phỏng này, mục đích của hắn chính là tu dưỡng ý chí đao pháp.

Sử dụng Tàng Đao Thức, ẩn giấu đao pháp này hai mươi tám năm!

Sau đó là chờ đợi, chờ đợi cường giả nhị phẩm kia xuất hiện.



Lúc này, cách Bình quận thành vài trăm dặm, Lâm Tử Hoa đang ngồi thiền trên xe ngựa, đột nhiên Đường chủ Thính Phong đường đến bẩm báo: “Đại công tử, tên Cố Dương kia đúng là có chút kỳ lạ.”

Lâm Tử Hoa không mở mắt, bình thản nói: “Bẩm báo đi.”

“Theo thất công tử nói, hơn một tháng trước, khi hắn ở Thiên Thuỷ thành gặp Cố Dương, lúc đó Cố Dương chỉ có tu vi lục phẩm.”

“Tiểu thất không nhìn nhầm chứ?”

“Lúc đó Ô Lão của Hồng Lâu cũng có mặt, do chính miệng hắn nói.”

Lâm Tử Hoa mở to mắt, trong ánh mắt phát ra ánh nhìn đáng sợ, “Chỉ hơn một tháng, từ lục phẩm lên tam phẩm, rốt cuộc trên người hắn đang che giấu bí mật gì?”

“Còn nữa, thân phận của hai vị cô nương bên cạnh Cố Dương cũng đã tra rõ, chính là Tô Thanh Chỉ hạng mười ba Hồng Nhan bảng và thị nữ của nàng.”

“Hồng Nhan bảng…”

Lâm Tử Hoa im lặng một hồi, nói: “Hạ lệnh Mạc Vũ ra tay, bắt sống Cố Dương đưa đến trước mặt ta. Bản công tử ta muốn xem xem rốt cuộc trên người hắn có bí mật gì.”

“Vâng.”

Mạc Vũ là thuộc hạ của Lâm gia, tu vi nhị phẩm, chỉ khi có chuyện cấp bách mới hạ lệnh cho hắn động thủ.

Lâm Tử Hoa ra lệnh cho Mạc Vũ, có thể thấy hắn coi trọng Cố Dương đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận